Bịch! Bịch!
Trong tầng mười lăm, trung tâm thương mại Đông Phương, hai tên cướp đang đi tuần mới chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của Lâm Phi và Cố Phương Hoa thì đã ngã xuống đất mà chết.
Đây đã là tên xông vào trung tâm thương mại Đông Phương thứ chín và thứ mười chết trong tay Lâm Phi.
“Sợ không?”
Sau khi gỡ bom ở tầng thứ mười lăm xong, Lâm Phi quay người lại đến gần Cố Phương Hoa, biểu cảm và giọng nói của hắn đều lạnh nhạt hơn rất nhiều so với khi hai người còn ở trong tầng trang sức.
Cố Phương Hoa cùng Lâm Phi đi lên, cô ta tận mắt thấy Lâm Phi giết người, tất nhiên sẽ cảm nhận được sự thay đổi trong khí chất của Lâm Phi.
Thế nhưng, cảm xúc xâm chiếm trong lòng cô ta không phải sợ hãi, mà là lo lắng.
“Cậu không sao chứ?”
Cố Phương Hoa như chưa hề thấy được sự nguy hiểm của Lâm Phi, cánh tay nõn nà nắm lấy cánh tay của Lâm Phi, tuy trong giọng nói có chút run rẩy, nhưng hơn hết là sự lo lắng của cô ta với Lâm Phi.
“Đã giết người nhiều rồi, sau này khó tránh được có chút di chứng”.
Lâm Phi không hề giải thích nhiều, thế nhưng, sự lo lắng của Cố Phương Hoa dành cho hắn đã khiến hắn thấy ấm áp.
Với ánh mắt tinh tường của Lâm Phi, hắn tất nhiên có thể nhìn ra được, trước đó Cố Phương Hoa chưa hề nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, trong lòng cô ta chắc chắn đã sợ hãi rất nhiều.
Cho dù như vậy nhưng cô ta vẫn luôn ở cạnh hắn, sự lo lắng và quan tâm trong ánh mắt cô ta chắc chắn là thật lòng.
Gặp nhau thoáng chốc, tuy có tiếp xúc thân mật, nhưng Cố Phương Hoa vẫn có thể đối xử với hắn như thế. Cảm nhận được sự dịu dàng của cô ta, sắc máu trong mắt Lâm Phi đã vơi bớt rất nhiều.
“Đi nào, giải quyết sớm mấy tên này, tôi cũng đưa chị đi thuê phòng được sớm hơn”.
Tuy có Cố Phương Hoa bên cạnh, thế nhưng ý định giết người của Lâm Phi đã trỗi dậy, trước khi những tên cướp trong trung tâm thương mại Đông Phương chưa chết hết, hắn chắc chắn sẽ không ngưng tay.
Kiếm đã xuất vỏ, máu tươi còn chưa đủ, sao có thể thu lại được!
Cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, Cố Phương Hoa chủ động níu lấy cánh tay của Lâm Phi, cùng hắn từng bước đi lên tầng thượng – nơi mà bọn cướp đang chiếm giữ.
Đi được mấy bước, Cố Phương Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Trước đây, cậu từng giết rất nhiều người sao?”
“Rất nhiều, nhiều đến mức chị không thể tưởng tượng được”. Bước chân của Lâm Phi hơi chậm lại, ánh mắt đăm chiêu, lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Phi không hề đùa với Cố Phương Hoa. Dù là trước khi ra nước ngoài, khi còn thuộc bộ đội Hoa Hạ, Lâm Phi cũng từng tự tay giết rất nhiều người.
Khi đó, Lâm Phi có giấy cấp phép giết người do bộ đội Hoa Hạ ban hành, hắn giết người không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, bởi vì, những kẻ bị hắn giết đều là những kẻ đáng chết.
Nếu như không giết những tên đó thì sẽ có nhiều người vô tội hơn phải chết.
Sau khi rời khỏi quân đội, ra nước ngoài, đầu quân làm lính đánh thuê, Lâm Phi còn giết người nhiều hơn nữa. Bởi vì, chiến trường của lính đánh thuê là do máu mà nên, mình không giết người thì người sẽ giết mình!
Tổ chức Phán Quyết Địa Ngục có thể có danh tiếng hiển hách trong giới đánh thuê cũng hoàn toàn là nhờ chém giết mà ra.
Cố Phương Hoa như thể cảm nhận được ý giết người không hề che đậy trong giọng nói của Lâm Phi, đột nhiên cô ta dừng bước, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi: “Giết nhiều người như thế, cậu có thấy bứt rứt không?”
“Không hề”.
Lâm Phi nói chắc như đinh đóng cột.
Đúng là Lâm Phi đã từng rất nhiều người, nhưng dù là ở trong nước hay nước ngoài, Lâm Phi cũng chưa từng giết nhầm một người tốt nào cả, hắn cũng chưa từng cho phép mình giết người vô tội.
Đây là nguyên tắc, cũng là giới hạn của hắn!
“Ánh mắt của cậu cho tôi biết cậu không hề nói dối”.
Vốn dĩ gương mặt của Cố Phương Hoa còn lãnh đạm