“Tổng giám đốc Mộ, tôi nghĩ cô nên xem qua hồ sơ thì hơn. Bộ hồ sơ này là do đích thân Phương thiếu gia vạch ra đó. Nhận đầu tư từ tập đoàn Phương Hưng, đối với công ty chúng ta mà nói chắc chắn là lợi nhiều hơn hại. Nếu như nhờ vậy mà mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty được gia tăng thì đúng là nhất cử lưỡng tiện rồi”. Thấy Mộ San San định đuổi người, Vương Dũng Thăng bắt đầu giở trò thuyết phục.
“Giám đốc Vương nói đùa rồi, cá nhân tôi không hề phản đối việc hợp tác với tập đoàn Phương Hưng. Thế nhưng, nếu như việc hợp tác này đòi hỏi công ty chúng ta phải bán cổ phiếu làm tiền đề thì không có cũng không sao”. Vương Dũng Thăng năm lần bảy lượt đứng về phe người ngoài, cho dù Mộ San San có được giáo dục tốt từ nhỏ, lại thêm sau khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị đã rèn luyện được tố chất tâm lý cực tốt, nhưng ánh mắt cô ta cũng không kìm được mà càng trở nên băng giá.
“Tổng giám đốc Mộ không cần tức giận, chúng ta đều là người làm ăn, mọi chuyện đều có thể giải quyết được”. Thấy không khí giữa Mộ San San và Vương Dũng Thăng càng ngày càng căng thẳng, kẻ đầu têu như Phương Văn Hi đứng ra làm người giảng hòa.
Cái này gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, tuy biết rằng chuyện này chắc chắn là do Phương Văn Hi ở sau sai khiến, nhưng Phương Văn Hi vẫn cứ giữ khư khư cái dáng vẻ ấm áp lương thiện ấy. Nói thật ra, giữa tập đoàn Phương Hưng và tập đoàn Mộ Thị đúng là có một vài dự án hợp tác tầm trung, xét về tình, Mộ San San đúng là không tiện đuổi người đi.
“Dù thế nào đi chăng nữa, Vương Dũng Thăng tôi cũng là một nhân tố của tập đoàn Mộ Thị, chẳng lẽ tổng giám đốc Mộ cho rằng tôi cấu kết với người ngoài để làm tổn hại đến lợi ích của công ty chúng ta hay sao?” Có Phương Văn Hi đứng ta giảng hòa, Vương Dũng Thăng nhân cơ hội này mà bày tỏ sự trung thành của mình.
Thấy sắc mặt của Mộ San San đã hơi dịu lại, Vương Dũng Thăng liền vội tiếp lời: “Tôi nghĩ tổng giám đốc Mộ không cần phải lo lắng về phương án mà Phương thiếu gia đưa ra đâu. Không nói điều gì khác, chỉ với sự si tình mà Phương thiếu gia dành cho tổng giám đốc Mộ thôi, đến cả người ngoài cuộc như tôi cũng có thể cảm nhận được. Có thể tổng giám đốc Mộ không biết, trước đây tôi từng nghe Phương thiếu gia đích thân nói, người mà cậu ấy sẽ chọn làm vợ chỉ có thể là…”
Binh!
Vương Dũng Thăng còn chưa thay Phương Văn Hi tỏ tình xong thì đã bị một tiếng động lớn cắt ngang.
Độc Lang – người được Phương Văn Hi sắp xếp canh gác bên ngoài phòng làm việc của Mộ San San, bay vào phòng làm việc của Mộ San San cùng với hai cánh cửa.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi cực kỳ phản đối việc cô thu mua loại công ty vô danh tiểu tốt như tập đoàn Phương Hưng này. Một công ty nhỏ bé như thế thu mua cũng phiền toái, tôi nghĩ cứ để nó tự sinh tự diệt đi”.
Lâm Phi nhận được điện thoại cầu cứu của Lưu Huy, vượt biết bao cái đèn đỏ, gấp rút lao đến tập đoàn Mộ Thị. Hắn phì phèo điếu thuốc lá rẻ tiền, xông vào phòng làm việc của Mộ San San.
Binh!
Bịch!
“Nắm xuống, dám đứng lên thì tôi không ngại khiến ông mất đi con mắt còn lại đâu”. Độc Lang bị Lâm Phi dùng chân đạp vào phòng làm việc của Mộ San San, đang cố gắng muốn bò lên thì lại bị Lâm Phi đạp cho một cước nữa. Lâm Phi giận dữ ra tay, một chưởng đạp xuống, chân trái của Độc Lang liền phát ra tiếng răng rắc của tiếng xương gãy.
Bịch!
Phế đi chân trái của Độc Lang, Lâm Phi còn không định dừng lại, hắn nhấc chân lên lần nữa đạp thẳng lên mặt của Độc Lang: “Xấu xí không phải lỗi của ông, nhưng ra ngoài dọa người đúng là lỗi của ông rồi”.
“Dừng lại!”
Thấy vệ sĩ hàng đầu của mình sắp bị Lâm Phi phế, với tính cách ôn hòa chưa bao giờ biết kinh sợ như Phương Văn Hi cũng không chịu đựng thêm được nữa.
Binh!
Bịch! Bịch!
Phịch! Rầm!
Nếu như người bảo Lâm Phi dừng tay là Mộ San San thì có lẽ Lâm Phi sẽ dừng lại, tất nhiên hắn vẫn