Đám người Lưu Huy như đang nhận lỗi Mộ San San, lời nói của bọn họ khiến mấy người ở văn phòng tổng giám đốc đều nghe ra ý tứ.
Vốn dĩ Phương Văn Hi còn vì chuyện Lâm Phi ra tay đánh người mà định trách móc Mộ San San, còn Mộ San San thấy vốn thấy ái ngại thì lúc này nhìn Phương Văn Hi lạnh lùng: “Chủ tịch Phương, anh không định giải thích gì với tôi chứ?”
Việc đã tới mức này, cũng đã rõ ràng mười mươi. Nếu như Lâm Phi đánh người vô cớ thì sẽ làm rắc rối thêm mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, còn Mộ San San bảo vệ hắn thì cũng khó tránh khi riêng tư hai người, cô sẽ hậm hực.
Thế nhưng sự xuất hiện của đám người Lưu Huy lại vô tình chứng minh rằng ông chồng hời của Mộ San San đánh người hoàn toàn là vì những nhân viên phải chịu ấm ức nên ra tay trút giận.
Dù là giữa Mộ San San và Lâm Phi không có mối quan hệ gì nhưng với tính cách của Mộ San San thì cô ta cũng sẽ dốc sức bảo vệ Lâm Phi.
Thậm chí nếu không nghĩ tới việc tập đoàn Mộ Thị và tập đoàn Phương Hưng có một số hạng mục hợp tác và Lâm Phi cũng đã đánh người thì Mộ San San sớm đã báo cảnh sát gọi cảnh sát tới bắt người rồi.
“Sự việc ngày hôm nay là tôi qúa lỗ mãng. Công ty còn có chút việc đợi tôi về xử lý, hôm khác tôi lại tới tạ tội sau.”
Việc đã tới nước này, nên đã vượt khỏi dự liệu và tầm kiểm soát của Phương Văn Hi. Nếu tiếp tục như vậy sẽ thêm bẽ mặt. Mới chỉ trong mấy phút đồng hồ mà Phương Văn Hi phải chịu không ít cảm giác thất bại nên hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chủ tịch Phương xin dừng bước.” Thấy Phương Văn Hi định rời đi, Mộ San San lên tiếng ngăn lại rồi đi về phía trước bàn làm việc. Cô cầm bông hoa hồng khắc bằng vàng ròng đặt trên máy tính của mình lên rồi đi về phía Phương Văn Hi nói: “Có lẽ chủ tịch Phương chưa biết, tôi dị ứng với phấn hoa. Bông hoa này chủ tịch Phương cầm về cho.”
Tổng giám đốc băng giá đương nhiên không phải người dễ đụng vào. Mặc dù bị kẹt giữa sự hợp tác giữa tập đoàn Mộ Thị và tập đoàn Phương Hưng nên Mộ San San không tiện ra mặt thay cho đám người Lưu Huy nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới việc Mộ San San cho một kẻ đầu têu thói xấu như Phương Văn Hi liều thuốc sáng mắt.
Quả nhiên, Mộ San San nói xong, Phương Văn Hi vốn đã tối sầm mặt, giờ lại càng tối sầm hơn nữa.
“Tổng giám đốc Mộ, cô nói vậy là không được rồi. Dù thế nào thì đây cũng là chút lòng thành của người ta, sao cô lại có thể bảo người ta mang về được.” Chỉ vì một câu dị ứng với phấn hoa của cô vợ hời nhà mình mà suýt chút nữa Lâm Phi bật cười ha hả, còn bông hoa hồng khắc bằng vàng ròng trong tay Mộ San San ném qua cho Lưu Huy đang đứng một bên quan sát mọi chuyện từ nãy đến giờ.
“Anh Lưu, đem bông hoa này đi xử lý rồi sửa cửa cho tổng giám đốc Mộ của chúng ta đi.”
Không thể phủ nhận, Lâm Phi đã hoàn thành vai trò xuất sắc của mình.
Đương nhiên Lâm Phi làm vậy không hoàn toàn là vì phối hợp với cô vợ tổng giám đốc của mình để cho Phương Văn Hi xem, mà chủ yếu là vì hắn nghĩ cho bản thân mình.
Lâm Phi và Mộ San San sống chung cũng được vài tháng rồi. Đối với tính cách của Mộ San San, Lâm Phi đương nhiên hiểu rõ. Không cần nghĩ hắn cũng biết sau khi Phương Văn Hi rời đi, Mộ San San chắc chắn sẽ truy cứu tội phá hoại tài sản công ty của hắn.
Tóm lại, Mộ San San chắc chắn sẽ trừ tiền lương của hắn để đi sửa cửa.
Vì nghĩ như vậy nên Lâm Phi đương nhiên tận dụng đồ vật triệt để.
Lương hắn vốn dĩ cũng chẳng được mấy đồng. Nếu như bị Mộ San San trừ sạch thì bảo hắn lấy tiền đâu ra mà đi thuê phòng bây giờ.
“Cáo từ.”
Bị Lâm Phi và Mộ San San liên thủ “chồng hát vợ khen hay”, Phương Văn Hi đâu còn tâm trạng ở lại làm gì. Hắn sải bước ra khỏi văn phòng làm việc của Mộ San San.
“Anh Lưu, còn ngây ra đấy làm gì, không mau cho người khiêng tên này đi, đừng để bẩn mắt tổng giám đốc Mộ, cẩn thận lương tháng này của anh.”
Với những yêu cầu của Lâm Phi, đám