Trong văn phòng tổng giám đốc tầng thứ hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt của tập đoàn Mộ Thị.
Tĩnh, yên tĩnh đến chết chóc. Lạnh, cái lạnh toát đến thấu tim.
Làn da nõn nà, đôi mắt trong như nước hồ thu, cái mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi mọng nước, hàm răng trắng sáng. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mộ San San đẹp đến mức đủ khiến phần lớn cánh đàn ông trên thế gian này say mê.
Thế nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của cô cũng đủ khiến cho trái tim bọn họ trở nên băng giá.
Lúc này, cả văn phòng tổng giám đốc cũng vì sự lạnh lùng kỳ lạ phát ra từ người Mộ San San mà khiến cho người ta run rẩy.
Ánh mắt băng giá ấy của tổng giám đốc Mộ San San nhìn chằm chằm vào Lâm Phi như muốn hắn hoá đá.
“Anh bảo tôi giặt quần áo cho anh?”
Mấy từ này Mộ San San hoàn toàn rít ra từ kẽ răng.
Chỉ cần nghe ngữ khí thôi cũng đủ để nhận ra lúc này cảm xúc của Mộ San San đã đến ranh giới của sự bùng phát.
Trên thực tế Mộ San San còn có thể kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân. Quát tháo trách mắng Lâm Phi đã coi như thể hiện khả năng kiềm chế tốt của cô lắm rồi.
Nếu không phải tự tin về khả năng nghe của mình thì Mộ San San còn cho rằng mình đang nghe nhầm.
Nghĩ mà xem, Mộ San San dù gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, là nữ thần trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải, không biết là nữ thần trong lòng biết bao cánh đàn ông ở đây.
Kể cả là một nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ ở thành phố Trung Hải giống như Phương Văn Hi thì cũng chỉ biết ngưỡng mộ Mộ San San.
Nhìn lại Lâm Phi mà xem, là chồng của tổng giám đốc Mộ, trong lòng lại không hề có cô ta. Không phải cố nghĩ cách lợi dụng cô ta thì cũng nghĩ kế để chọc tức cô ta.
Âm thầm giấu diếm cô ta ra ngoài chơi bời, trên người lại chỉ toàn mùi nước hoa của gái. Mộ San San còn chưa tính sổ xong với hắn đâu.
Trong đầu Lâm Phi lại không hề biết chỗ nào sai trái mà còn dám bắt Mộ San San giặt quần áo cho mình.
Mộ San San cảm thấy thật nực cười. Nếu không phải kiêng dè hiện tại trông hình ảnh của Lâm Phi không ra làm sao, nếu như thật sự ra tay thì tổng giám đốc Mộ như cô ta sẽ phải nhìn thấy thứ không nên nhìn thì Mộ San San thật sự muốn tóm lấy cái đầu của Lâm Phi rồi lắc đi lắc lại để hắn tỉnh ngộ nhìn cho rõ tình hình hiện tại.
Vốn dĩ Mộ San San bị Lâm Phi làm loạn phòng làm việc nhưng cũng không đến mức tức tối thế này, nếu không Mộ San San cũng không thể mắt nhắm mắt mở mà để cho Lâm Phi ăn cơm.
Còn bây giờ ấy à, thù mới hận cũ, Mộ San San đương nhiên muốn tính hết cho Lâm Phi.
“Đương nhiên rồi, em là vợ anh, quần áo của anh không phải đưa em giặt, lẽ nào anh tự giặt à?” Đang lúc Mộ San San còn mải suy nghĩ bưng khay cơm bước đến bên cạnh Lâm Phi rồi đổ ụp vào đầu hắn thì Lâm Phi lại lên tiếng trước: “Vợ giặt quần áo cho chồng là lẽ đương nhiên.”
Nói được một nửa câu, Lâm Phi hình như nghĩ ra điều gì liền tỏ ra bộ mặt hoài nghi, rồi liếc Mộ San San một cái và bĩu môi: “Anh biết rồi, một thiên kim tiểu tư xuất thân từ gia đình giàu có như vợ đến cơm còn không biết nấu thì chắc chắn cũng không biết giặt quần áo phải không? Thôi bỏ đi, không biết giặt thì thôi, vợ cầm quần áo giặt khô cho anh cũng được.”
Vừa nói Lâm Phi không quên xua tay với Mộ San San.
Cảm giác đó trong mắt Mộ San San giống như Lâm Phi đang chê bôi, ruồng bỏ mình vậy.
Nghĩ vậy, Mộ San San càng thêm tức tối, gần như muốn bùng phát.
Tổng giám đốc Mộ như cô không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, hai điểm này Mộ San San đương nhiên không hề có ý phủ định. Từ trước đến nay cô cũng không nghĩ đây là khuyết điểm quá lớn gì.
Dù sao thì