“Anh cầm tinh con chó à?”
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San nhìn một lượt căn phòng nghỉ đã bị Lâm Phi phá hoại, thấy khay thức ăn cũng bị Lâm Phi ăn hết sạch, vốn dĩ bị Lâm Phi chọc cho tức điên người nên đương nhiên tổng giám đốc Mộ sẽ không bỏ qua cơ hội châm biếm để báo thù Lâm Phi.
“Chẳng còn cách nào cả, vợ không biết nấu cơm lại được ăn một bữa cơm ngon lành thế này thì đương nhiên phải ăn nhiều thêm chút rồi. Vợ thấy đúng không vợ?”
Thấy vợ mình châm biếm chê bôi mình như thế, Lâm Phi đương nhiên sẽ không để bụng làm gì, luận về võ mồm thì Mộ San San đương nhiên không thể là đối thủ của Lâm Phi được.
“Hừ.”
Với câu hỏi mà Lâm Phi như đào giếng để chôn mình thế này, Mộ San San đương nhiên sẽ không trả lời. Và lý do chủ yếu vẫn là Mộ San San không nghĩ ra được lý do gì tốt hơn để phản bác lại Lâm Phi cả.
Mặc dù nói mối quan hệ vợ chồng của hai người có đôi chút không bình thường nhưng Mộ San San quả thực đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn với Lâm Phi, vả lại sự thật là tổng giám đốc Mộ cũng không biết nấu cơm thật.
Nếu chỉ là vì vậy thì Mộ San San sẽ không nhẫn nhịn Lâm Phi để hắn lấy việc nấu cơm ra chọc tức mình.
Không biết nấu cơm thì đã sao, tổng giám đốc Mộ khuôn mặt xinh xắn, dáng người hấp dẫn, và quan trọng hơn là cô có tiền.
Có tiền là có thể mượn người nấu cơm cho mình. Sao cô lại phải tự học nấu cơm, vừa lãng phí thời gian, vừa ảnh hưởng đến làn da. Đối với một người trước nay luôn tín ngưỡng nguyên tắc trong kinh doanh thương mại như Mộ San San thì học nấu cơm là việc làm không biết tính toán.
Thế nhưng rõ ràng vấn đề không phải là từ Mộ San San mà là từ Lâm Phi.
Nghĩ mà xem, một tổng giám đốc đường đường là đàn bà con gái mà không biết nấu cơm là gì, đến một tên lười chảy thây như Lâm Phi cũng đã luyện xong kỹ năng nấu nướng ngon lành.
Điều này quả thực đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của một người làm vợ như tổng giám đốc Mộ.
Mỗi lần nghĩ vậy, Mộ San San lại không có tâm trạng muốn thảo luận với Lâm Phi về vấn đề nấu cơm nữa.
“Sau này nếu không được sự cho phép của tôi thì anh không được bước chân vào phòng ngủ của tôi.” Không cho Lâm Phi tiếp tục có cơ hội bôi nhọ mình, Mộ San San đổi luôn chủ đề.
Không thể trách tổng giám đốc Mộ không biết “nể tình phu thê”, thực sự thì việc Lâm Phi phá hoại phòng ngủ của Mộ San San đã khiến cô thật sự không vui, không vui một chút nào!
Từ khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị cho đến nay, cuộc sống của Mộ San San về cơ bản đều gắn với hai địa điểm là biệt thự Lệ Thuỷ và toà nhà Vọng Nguyệt.
Nếu như tính kỹ ra thì mỗi năm thời gian Mộ San San ở văn phòng thậm chí còn nhiều hơn ở nhà một chút.
Nếu nói phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc là “khuê phòng thứ hai” của Mộ San San thì cũng không hề quá.
Nếu chỉ như vậy thì Mộ San San cũng không đến mức cấm túc Lâm Phi vì dù sao Lâm Phi cũng là chồng Mộ San San, và hắn cũng đã từng bước chân vào “khuê phòng” của cô ở biệt thự Lệ Thuỷ. Mặc dù chỉ là ngủ trên sàn nhà nhưng hai người cũng được coi là chung phòng rồi.
Theo lý mà nói thì Lâm Phi cũng đã ngủ ở “khuê phòng” của Mộ San San rồi thì khi hắn ở cái “khuê phòng thứ hai” cũng không đến mức phải làm to lên với hắn làm gì.
Nhưng thực tế thì Lâm Phi đã phá tan nát căn “khuê phòng thứ hai” của Mộ San San.
Căn phòng vốn dĩ sạch sẽ của Mộ San San đã bị Lâm Phi làm cho thay hình đổi dạng từ sau khi hắn bước chân vào đây.
Không đến mức thành ổ chó thì cũng đủ khiến cho tổng giám đốc Mộ phát điên, nổi trận lôi đình.
Căn phòng ngủ vốn là nơi sạch sẽ gần như không bám bụi đã bị Lâm Phi