Cửu Dương Binh Vương

Thứ vô dụng


trước sau

Lăng Vi Vi cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, cô ta vung tay như dùng tất cả sức lực của cơ thể, hất cái tay của Lâm Phi đang sờ lên bụng cô ta xuống.

“Hôm nay có anh thì không có tôi, có tôi thì không có anh, anh đi chết đi”.

Lăng Vi Vi vơ lấy tập hồ sơ trên bàn làm việc, liều mạng đập lên người Lâm Phi.

Thế nhưng Lâm Phi sớm đã đề phòng cái tay này của cô ta, giơ một tay lên, cả người Lăng Vi Vi bị đẩy như con quay xoay lấy mấy vòng, quay mòng mòng rồi ngã vào lòng Lâm Phi.

“Tên khốn, anh buông tôi ra!”

Lăng Vi Vi tỉnh táo lại, phát hiện gần như cả cơ thể mỹ miều của mình đang nằm trong lòng Lâm Phi. Tay Lâm Phi siết chặt lấy vòng eo thon gọn của cô ta, cô ta chỉ cần động đậy là một vài bộ phận nhạy cảm trên cơ thể sẽ cọ xát gần với cơ thể Lâm Phi.

Đang yên đang lành lại thành ra thế này, Lăng Vi Vi vừa tức vừa xấu hổ, gần như ngất đi đến nơi.

“Tôi nói này trưởng phòng Lăng, cô thật sự xem tôi là kẻ ngốc không hiểu gì hết đấy à? Đợi tôi lo liệu xong Thẩm Bội Ni cô cũng sẽ không thật lòng để tôi theo đuổi cô, nhiều nhất cũng chỉ là cùng tôi ăn bữa cơm, để tôi cảm nhận được khoảng cách giữa chúng ta, tự biết khó mà lui, như vậy cô có thể chẳng tốn công tốn sức gì mà lôi kéo được một đồng minh có thực lực cho Chủ tịch Mộ, tôi nói không sai chứ hả?”

Lâm Phi cười hề hề.

Thực ra hắn không hề có ý lợi dụng gì Lăng Vi Vi, hắn không thể chấp nhận được việc Lăng Vi Vi suy tính lợi dụng hắn.

Chẳng ai thích bị lợi dụng cả, huống hồ là loại lính đánh thuê từng tôi luyện qua sống chết như Lâm Phi đây. Ở nước ngoài cũng từng có không ít người muốn lợi dụng Lâm Phi, bất cứ ai trong số họ cũng đều mạnh hơn Lăng Vi Vi rất nhiều, thế nhưng, tất cả bọn chúng đều đã xuống địa ngục hết rồi, chẳng chừa một ai.

Nếu như Lăng Vi Vi không phải vì muốn lôi kéo đồng minh cho Mộ San San mà là xuất phát từ ý đồ riêng, muốn lợi dụng Lâm Phi thì bây giờ Lăng Vi Vi chắc chắn sẽ không chỉ bị ôm ấp đơn giản thế này đâu.

“Anh nói linh tinh, tôi không có vô liêm sỉ như anh đâu”.

Bị Lâm Phi vạch trần ý đồ, Lăng Vi Vi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức lên tiếng phủ định.

“Cô có thừa nhận hay không cũng không sao, đợi tôi xử lý Thẩm Bội Ni xong tôi sẽ lấy một thứ trên người cô. Đến lúc đó cô muốn cũng phải đưa, không muốn cũng phải đưa”.

Nói xong, Lâm Phi liền buông Lăng Vi Vi ra, sải dài bước ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi Vi.

Cơ thể của người con gái này quả thực là mềm mại quá. Nếu như cứ ôm thế mãi Lâm Phi chắc sẽ không chịu nổi mà phạm tội mất.

Ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi Vi, Lâm Phi đi thẳng về bàn làm việc của mình. Nhớ lại những lời Lăng Vi Vi nói trong phòng, Lâm Phi nhấc điện thoại lên gọi cho Mộ San San.

Mộ San San đang ở tầng 26, nhấc điện thoại lên thấy là Lâm Phi đang gọi tới.

Mộ San San hơi nhăn mày. Tuy hai người đã kết hôn rồi nhưng số lần gọi điện cho nhau vô cùng ít ỏi, Lâm Phi hầu như không gọi cho Mộ San San. Tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Mộ San San vẫn nghe điện thoại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng vợ mình lạnh lùng không chút tình cảm nào, Lâm Phi thật sự nghi ngờ, lúc đầu Mộ Hồng ép buộc hắn lấy Mộ San San có khi nào là vì hiểu được tính cách lạnh lùng của Mộ San San, lo con gái không gả được nên mới nhồi nhét cho hắn không.

Đương nhiên chuyện này Lâm Phi chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Nếu như thật sự hỏi trước mặt Mộ Hồng, với tính cách của Mộ Hồng khả năng lớn sẽ chửi hắn tơi bời, ra tay đánh hắn cũng không phải là không có khả năng.

“Có một số chuyện muốn hỏi em”.

Lâm Phi không nghĩ nữa, nói một cách rất nghiêm túc.

Theo như ý của Lăng Vi Vi, bây giờ hoàn cảnh của Mộ San San rất bất lợi, dù gì cũng là người một nhà, chuyện này tính ra cũng là

vì hắn mà xảy ra, nếu đúng như những gì Lăng Vi Vi đã nói thì Lâm Phi cũng không để ý chuyện bị Lăng Vi Vi lợi dụng, đi dụ dỗ Thẩm Bội Ni một lần.

Sở dĩ hắn gọi điện cho Mộ San San không phải vì không tin tưởng Lăng Vi Vi. Thực ra là trước đó Lâm Phi đã đắc tội lớn với Lăng Vi Vi, hắn cũng không xác định được Lăng Vi Vi đó có lại gài bẫy hắn gì không.

“Việc công hay việc tư?”

“Xem như là việc công đi”.

“Anh hỏi đi”.

Lúc làm việc Mộ San San là kiểu vô cùng ít nói. Lâm Phi dám khẳng định, nếu như mình trả lời là việc tư thì người phụ nữ này sẽ tắt điện thoại ngay lập tức.

“Là thế này, nghe Lăng Vi Vi nói, em và Hàn Chấn Hải đã trở mặt với nhau rồi à?”

Mộ San San có hơi kinh ngạc, trong lòng càng cảm thấy bất ngờ. Cô vốn dĩ còn tưởng Lâm Phi gọi điện là để xin nghỉ hay gì đó, không ngờ, một kẻ không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì như Lâm Phi đây lại có thể chủ động hỏi đến chuyện của công ty.

“Anh hỏi cái này để làm gì?”

“Chồng quan tâm vợ là chuyện hiển nhiên mà”.

“Nếu như anh thật sự quan tâm tôi thì buổi sáng hôm nay anh không nên cự tuyệt lời đề nghị của tôi bảo anh xin lỗi Hàn Khải Minh”.

Hiếm khi Mộ San San mới nói một tràng nhiều chữ như vậy. Cô và Hàn Chấn Hải trở mặt sớm hơn dự kiến chủ yếu chính là vì Lâm Phi.

“Nói như vậy, em thật sự là đã trở mặt với Hàn Chấn Hải rồi. Xem ra trong lòng em anh vẫn có chút vị trí”.

“Anh nghĩ nhiều rồi. Nếu như anh gọi điện là để xác thực anh có quan trọng trong lòng tôi hay không, vậy tôi có thể rành mạch mà nói với anh rằng, tôi lật bài với Hàn Chấn Hải hoàn toàn là suy nghĩ vì lợi ích của công ty, chẳng có liên quan gì tới anh hết”.

Nói xong, Mộ San San nhanh chóng tắt điện thoại của Lâm Phi.

“Thứ vô dụng”.

Trong giọng điệu lạnh lùng của Mộ San San có một chút thất vọng.

Cô cứ nghĩ rằng Lâm Phi gọi điện đến là hắn cắn rứt lương tâm, muốn giúp cô gánh vác áp lực công ty. Gọi xong, Mộ San San không những hoàn toàn thất vọng với Lâm Phi mà ác cảm cũng tự động tăng thêm mấy phần.

Thật lòng mà nói, Mộ San San lựa chọn trở mặt sớm với Hàn Chấn Hải thự ra cũng vì suy nghĩ cho cảm nhận của Lâm Phi, nhưng với tính cách của Mộ San San, chắc chắn cô sẽ không thừa nhận.

“Thẩm Huyên, gọi trưởng phòng Thẩm lên đây”.

Tâm trạng làm việc của Mộ San San bị cuộc gọi của Lâm Phi quấy nhiễu đến rối tung rối mù lên. Cô dứt khoát không xem giấy tờ nữa, định hỏi Lăng Vi Vi rốt cuộc đã nói gì với Lâm Phi rồi, khiến hắn gọi cho cô một cuộc điện thoại kỳ quặc như vậy.

……

Tuy rằng bị Mộ San San nhồi cho vài câu, nhưng cơ bản Lâm Phi cũng khẳng định được hoàn cảnh của Mộ San San bây giờ chắc chắn là không tốt. Lâm Phi cất điện thoại, đi về hướng phòng làm việc của Thẩm Bội Ni.

“Mời vào”.

Dù gì cũng là nhờ vả người ta, hiếm lắm Lâm Phi mới biết gõ cửa, lịch sự lấy một lần.

“Nhanh vậy đã đến rồi à? Tôi còn tưởng cậu bị trưởng phòng Lăng giáo huấn cho tám đến mười tiếng đồng hồ cơ, mới đây đã bị trưởng phòng Lăng đuổi ra ngoài rồi, không phải là bị đuổi rồi đó chứ?”

Thẩm Bội Ni cười dịu dàng nhìn theo hướng Lâm Phi đang đi tới. Đôi mắt ấy đầy mê hoặc như đang muốn quyến rũ cả tinh thần của Lâm Phi.

“Tôi bị đuổi mà cô vui vậy à?”

Nếu như không phải vì nghĩ đến hoàn cảnh bất lợi của Mộ San San cần sự ủng hộ của vị cổ đông phía sau cô ta, thì chỉ với cái bộ dạng cười cợt này thôi, không chừng Lâm Phi đã xông lên vỗ vào mông cô ta mấy cái rồi.

“Đương nhiên là vui rồi. Nếu như cậu bị trưởng phòng Lăng đuổi đi, không có nguồn thu nhập, phải lo vấn đề ăn ngủ thì tôi có thể bao nuôi cậu rồi”. Thẩm Bội Ni cười khúc khích.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện