Lâm Phi bất lực. Thẩm Bội Ni không phải là người con gái đầu tiên nói muốn bao nuôi hắn, nhưng hắn không nói nên lời nữa.
Tuy rằng hắn rất đẹp trai, nhưng dựa vào khí chất có một không hai trên đời này của hắn, sao hắn có thể giống kẻ mặt dày đi ăn bám con gái được.
Điều khiến Lâm Phi không thể chịu được đó là, nếu như Thẩm Bội Ni thực sự muốn bao nuôi hắn thì cũng được, dựa vào khuôn mặt, thân hình, khí chất của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cũng không ngại lăn lộn mấy vòng trên giường với cô ta.
Thế nhưng, người con gái này rõ ràng là đang đùa giỡn hắn. Tuy ánh mắt cô ta nhìn hắn rất sáng, nhưng là kiểu sáng của trẻ em tò mò khi thấy đồ chơi mới. Người con gái này có ý xem Lâm Phi như đồ chơi đây mà.
“Trên thế giới này, con gái muốn bao nuôi tôi cuối cùng đều bị tôi bỏ rơi hết rồi. Nếu như cô muốn trở thành một người trong số đó vậy cứ thử bao nuôi tôi thử xem, vừa hay tôi cũng có hứng thú với cơ thể cô”.
Mợ nó, chẳng phải chỉ là so xem ai mặt dày hơn, ai lưu manh hơn thôi hay sao. Về điểm này, Lâm Phi trước nay đều tự nhận là thứ hai trên đời. Vì sao không phải là số một? Rất đơn giản, vì số một Lâm Phi đã đứng chán rồi.
Quả nhiên, Thẩm Bội Ni bị Lâm Phi nói lại không thể tiếp tục ánh mắt tò mò ấy được nữa. Hai mắt cô ta lườm Lâm Phi một cái, trách mắng: “Thật không hiểu nổi, trưởng phòng Lăng tìm ở đâu ra một kẻ lưu manh như cậu. Cậu không phải là cố ý chọc tức tôi, muốn phối hợp với Lăng Vi Vi đuổi tôi khỏi phòng hành chính đấy chứ?”
“Nếu như tôi nói đúng thì sao?”
Lâm Phi bước đến gần Thẩm Bội Ni một bước, cơ thể ngả về phía trước, cả người như sắp dính vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ ấy của Thẩm Bội Ni.
“Cậu nỡ sao?”
Thẩm Bội Ni cười làm nũng, thừa cơ tránh xa khỏi gương mặt của Lâm Phi. Đôi bàn tay thon dài không ngừng cuộn tròn lọn tóc mềm mượt bên tai, trong đôi mắt chuyển động có một sự lẳng lơ không tả nên lời, trong miệng tỏa ra mùi hương lan, phả lên mặt Lâm Phi, nóng hổi đến trêu người.
Mợ nó, người con gái này thật sự là lúc nào cũng thả thính. Nếu như không phải ở công ty, sợ có người đột nhiên gõ cửa đi vào thì Lâm Phi thật sự chỉ muốn đè lên người Thẩm Bội Ni, quất cho một trận ra trò.
“Bội Ni?”
“Ừm?”
Tất cả các động tác và ánh mắt của Thẩm Bội Ni đều hơi ngưng lại. Không hiểu sao cô ta lại không hề có ác cảm với cách gọi này của Lâm Phi.
Thậm chí, Thẩm Bội Ni cảm thấy, Lâm Phi nói ra hai tiếng này, khoảng cách giữa hai người đã kéo gần lại rất nhiều. Cảm giác lạ lẫm và xa cách ban đầu dường như đã theo hai chữ này mà biến mất.
“Cô không nên ở lại phòng hành chính nữa”.
“Vậy cậu đến là thuyết phục cho Lăng Vi Vi, muốn đuổi tôi đi?”
“Vừa đúng vừa không đúng”. Nghĩ một hồi Lâm Phi định nói thẳng hết mọi chuyện ra với Thẩm Bội Ni. Rụt rè sợ hãi, giấu đầu giấu đuôi thực sự không phải là phong cách của Lâm Phi, đặc biệt là với người con gái hắn đã có hảo cảm.
“Đúng là tôi tới thuyết phục cho Lăng Vi Vi, nhưng…”
Thẩm Bội Ni đột nhiên đứng dậy, đặt ngón tay mềm mại ngọc ngà lên miệng của Lâm Phi, hơi thở thoảng như hoa lan: “Không được nói nữa. Đột nhiên bây giờ tôi lại thấy hứng thú với cậu rồi, đừng để chuyện của công ty ảnh hưởng đến cảm giác và đánh giá của tôi với cậu được không?”
Lâm Phi có hơi sững sờ. Đối với sự thay đổi bất ngờ này của Thẩm Bội Ni, cho dù là với tư duy trải nghiệm tình trường nhiều năm của Lâm Phi cũng không phản ứng kịp, thậm chí còn có chút không tiêu hóa nổi.
Người con gái này vừa rồi mới thả thính với hắn, đưa đẩy mắt rồi thì các loại hành động mê hoặc, sao chớp mắt đã bắt đầu chơi trò lãng mạn rồi. Đây xem là tỏ tình hả?
Lâm Phi muốn nói một câu, đều là người lớn rồi, chơi trò quanh co làm gì, chúng ta hãy đi thẳng vào khách sạn thuê phòng lên giường đi.
Đương nhiên, lúc này, với hoàn cảnh này, đặc biệt là dưới ánh mắt chứa đầy ý vị dịu dàng ngọt ngào của Thẩm Bội Ni, nếu như Lâm Phi mặt dày chắc chắn sẽ không chịu được mà nói ra mấy lời đào hoa đó.
Nếu như thật sự nói mấy câu đó ra, Lâm Phi lo người con gái Thẩm Bội Ni này liệu có cho hắn cái bạt tai lên mặt hay không.
Khả năng này không phải là không có, mà có xác suất rất lớn.
Con gái đều rất cảm tính. Trong lúc họ đang