“Lưu manh.”
Mặt cô gái đỏ bừng trừng mắt nhìn Lâm Phi một cái, không thèm để ý đến hắn nữa rồi xoay người rời đi.
Sau khi cô gái bỏ đi chưa lâu, Trần Kỳ liền quay lại, dẫn Lâm Phi vào phòng làm việc của Phòng Hành chính.
Phòng làm việc của Phòng Hành chính tràn ngập mùi các loại nước hoa khác nhau, ngay khi vừa bước vào, hắn đã có cảm giác như vừa đặt chân đến Nữ Nhi Quốc vậy.
Cả căn phòng lớn như vậy, Lâm Phi không hề nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào, tất cả đều là con gái.
Trong thang máy, một mỹ nữ ôm tài liệu trước mặt hắn cùng với một nữ nhân viên khác đang thảo luận gì đó.
Cô gái xinh đẹp đó tên là Thẩm Bội Ni, sau khi thấy Lâm Phi tiến vào, nhất là khi hắn đi thẳng vào trong phòng làm việc của trưởng phòng, đôi môi anh đào đỏ thắm chợt há to ra.
“Chị Thẩm, sao vậy, chị biết người vừa rồi à?”
Nữ nhân viên đang thảo luận cùng Thẩm Bội Ni thấy cô nhìn Lâm Phi đến thất thần liền nghi ngờ hỏi.
Thẩm Bội Ni lắc đầu: “Không biết, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Cô thật sự tò mò về thân phận của Lâm Phi, thậm chí còn nghĩ rất có thể hắn là vị hôn phu của Lăng Vi Vi cũng nên.
Không chỉ mình Thẩm Bội Ni, tất cả nữ nhân viên của phòng Hành chính đều ngừng làm việc, bắt đầu thảo luận với nhau về thân phận của Lâm Phi.
Một phòng hành chính chỉ toàn con gái, đột nhiên lòi ra một gã đàn ông, hiển nhiên tất cả nhân viên đều sẽ tò mò không biết Lâm Phi đến đây để làm gì.
“Được rồi, Tiểu Vũ tiễn thư ký Thẩm đi.”
Trưởng phòng Hành chính của Tập đoàn Mộ Thị Lăng Vi Vi ra hiệu cho người thư ký phía sau mình tiễn khách.
Thư ký của Lăng Vi Vi và Thẩm Xuân cùng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lăng Vi Vi và Lâm Phi.
Nhân lúc Lăng Vi Vi đang thu dọn tài liệu, Lâm Phi liền bắt đầu đánh giá cô.
Thú thực, khi thấy những nữ nhân viên của phòng Hành chính, Lâm Phi đã đoán ra Trưởng phòng chắc chắn cũng sẽ là phụ nữ.
Chỉ là hắn không ngờ, một trong những người lãnh đạo của tập đoàn Mộ Thị lại là một đại mỹ nữ chỉ hai mươi mấy tuổi.
Dựa vào con mắt phán đoán của mình, cô gái trước mặt tuổi tuyệt đối không quá 28, cùng lắm chỉ khoảng 26, 27.
Mái tóc đen được búi cao, dưới hàng mi lá liễu là một đôi mắt trong như nước hồ thu. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi má trắng hồng, bờ môi anh đào đỏ thắm căng mọng làm say lòng người.
Lâm Phi tin tưởng vào ánh mắt của mình, hắn có thể nhìn ra hầu hết ngành nghề của các cô gái.
Lăng Vi Vi nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, nhíu mày: “Anh chính là Lâm Phi?”
Đang đánh giá người con gái trước mặt, bất giác Lâm Phi ngồi lên bàn làm việc của Lăng Vi Vi: “Đúng, sau này là đồng nghiệp của nhau rồi, không biết trưởng phòng Lăng có chuẩn bị quà gặp mặt tặng tôi không?”
Lăng Vi Vi sững người, lát sau mới tỉnh táo lại, đôi mắt trừng Lâm Phi, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ một: “Anh nói cái gì?”
Cô còn tưởng bản thân nghe nhầm, cấp dưới gặp cấp trên lại còn đòi cấp trên quà gặp mặt. Lăng Vi Vi cảm thấy, nếu như không phải Lâm Phi bị điên, vậy thì cả thế giới đều điên rồi.
Lúc này, ngay cả việc hắn đang ngồi trên bàn làm việc của mình cô cũng quên mất.
Từ khi nhậm chức trưởng phòng ở tập đoàn Mộ thị, Lâm Phi là người đầu tiên dám đặt mông ngồi lên bàn làm việc của cô và rất có thể sẽ là người cuối cùng.
“Trưởng phòng à, như vậy là cô không đúng rồi. Vẻ mặt Lâm Phi không vui: “Dù gì tôi cũng là người tổng giám đốc cử tới phòng cô làm trợ lý, về tình về lý cô cũng nên chuẩn bị cho tôi một món quà chứ. Tôi chuẩn bị một số món quà gặp mặt. Đây là luật bất thành văn, chẳng lẽ cô lại không biết sao?”
“Luật bất thành văn?”
Lăng Vi Vi sững sờ lặp lại mấy chữ này, rất lâu sau, cô mới hiểu được ý của Lâm Phi.
Thông thường, cấp trên khi xuống bất cứ một bộ phận làm việc nào, cấp dưới bộ phận đó đều sẽ chuẩn bị quà, nịnh hót sếp, nhưng, chuyện này thường được tiến hành một cách kín đáo, còn đối với loại người như Lâm Phi vừa mở miệng đã đòi quà gặp mặt, tuyệt đối là loại vô sỉ nhất.
Lăng Vi Vi nén xúc động muốn một tát tát bay Lâm Phi, cười lạnh nói: “Quà gặp mặt à? Bồn cầu nhà vệ sinh tầng chúng ta đang tắc, anh đi thông đi.”
Lần này đến lượt Lâm Phi sững sờ, hắn thậm chí không đoán ra cô đang có ý đồ gì: “Thông bồn cầu, cô