Lâm Phi bị Lăng Vi Vi đuổi ra khỏi phòng, may mà hắn chạy nhanh, nếu chỉ cần chạy chậm một chút thôi, Lăng Vi Vi nhất định sẽ bắt được hắn.
Lăng Vi Vi có bộ ngực lớn không kém Thẩm Bội Ni mà Lâm Phi gặp trong thang máy. Là phụ nữ, Lăng Vi Vi chắc chắn rất tự hào về điều này.
Tuy nhiên khi nghe Lâm Phi châm chọc mình về điều đó, cơn tức bị kìm nén của cô đã bộc phát hoàn toàn.
Lâm Phi không phải loại người cứ nhìn thấy gái đẹp là giở trò trêu ghẹo, nhưng lần này chắc chắn là hắn cố ý.
Nếu như nói việc từ một trợ lý hành chính như “thái thượng hoàng” biến thành một tên bảo vệ rác rưởi mà không có tác động của Lăng Vi Vi, Lâm Phi hắn tuyệt đối không tin.
Sự thực cũng giống như những gì Lâm Phi phán đoán, Lăng Vi Vi lúc này đang cầm điện thoại báo cáo với Mộ San San.
“Tổng giám đốc Mộ, tên lưu manh Lâm Phi kia đã ký hợp đồng rồi. Tuy nhiên cá nhân tôi kiên quyết đề nghị, không cần biết hắn là con cháu của vị cổ đông nào, cũng quyết không thể để hắn ở trong công ty. Nếu cứ tiếp tục cho hắn ở lại, tôi sợ phòng Hành chính chúng tôi sẽ bị hắn làm loạn mất. Vì tương lai của phòng Hành chính, tôi kiên quyết kiến nghị sa thải hắn ngay lập tức.”
Có thể khiến cho Lăng Vi Vi ngay lần đầu gặp mặt đã muốn sa thải, đủ hiểu ấn tượng của cô về Lâm Phi tồi tệ đến mức nào.
“Thân phận của hắn có chút đặc biệt, trong thời gian ngắn không thể sa thải được hắn, ngoại trừ việc sa thải ra, những việc khác chị có toàn quyền xử lý.
Việc Lâm Phi ngoan ngoan chấp nhận chức vụ “bảo vệ” này đã khiến Mộ San San thấy hài lòng rồi, nếu ngay lập tức sa thải hắn thì sẽ không phù hợp với lợi ích của cô.
Lăng Vi Vi bất lực dập máy, nhưng cô lại ngày càng tò mò về thân thế của Lâm Phi hơn.
Mộ San San làm việc nghiêm túc cẩn thận, tập đoàn Mộ Thị có tiếng nghiêm khắc trong việc tuyển dụng, Mộ San San lại có thể phá lệ vì Lâm Phi, hơn nữa còn bác bỏ ý kiến của mình, những điểm này càng khiến cô cảm thấy tò mò về thân phận của Lâm Phi.
Một ngày trước, khi nhận được điện thoại của Mộ San San nói sẽ bố trí một trợ lý cho phòng Hành chính, Lăng Vi Vi đã bắt đầu đoán già đoán non về thân thế của hắn.
Ngay khi nhìn thấy bộ mặt thật của Lâm Phi, cô đã ngay lập tức đoán ra hắn là một tên con ông cháu cha.
Có thể đi cửa sau vào tập đoàn Mộ thị, chắc chắn phải liên quan đến lợi ích của tập đoàn, tuy nhiên, Lăng Vi Vi suy nghĩ đến nửa ngày mà vẫn không biết, trong tập đoàn rốt cuộc có cổ đông nào họ Lâm.
Cho dù cô có thông minh đến đâu cũng không thể đoán ra được, Lâm Phi chính là ông xã của nữ thần thương mại thành phố Trung Hải Mộ San San.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn, có thể nói là như trên trời dưới đất, dù bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ đến việc hai người có quan hệ vợ chồng.
Nếu như để Lăng Vi Vi biết Lâm Phi và Mộ San San là vợ chồng, rất có thể cô sẽ sụp đổ. Trước mặt tổng giám đốc đề nghị sa thải chồng cô ta, tội danh này quá lớn.
Không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề trên, nhưng Lăng Vi Vi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Phi: “Tiểu Vũ, vào đi.”
……
Khi Lăng Vi Vi và thư ký của mình đang bàn bạc làm sao để xử lý tên con ông cháu cha Lâm Phi thì hắn đã bắt đầu quá trình hòa nhập vào phòng Hành chính – một căn phòng với hắn mà nói thì chính là “nữ nhi quốc.”
“Các cô gái, tạm gác công việc lại một chút, hãy tặng cho tôi một tràng pháo tay thật nồng nhiệt để chào mừng vị sếp mới của các bạn đi nào.”
Lâm Phi chỉnh lại bộ quần áo rẻ tiền, thấy tất cả các nữ nhân viên của phòng Hành chính đều chú ý đến mình liền hắng giọng, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là phó phòng Hành chính,