Thấy gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Lăng Vi Vi hửng lên hai má đỏ hây, Lâm Phi há mồm kinh ngạc.
Lâm Phi là một cao thủ tình trường, sao hắn có thể không nghe ra được lời ẩn ý của Lăng Vi Vi chứ.
Người con gái này ý là đang bảo hắn, hôm nay tôi có thời gian, anh mau hẹn tôi đi. Không nói đến Lâm Phi, ngay cả một tên nhóc chưa ra trường cũng có thể nghe ra được ẩn ý của Lăng Vi Vi.
Đây không phải là kiểu thẳng thắn thông thường nữa rồi. Tất nhiên, so với người đẹp Thẩm Bội Ni mà nói, Lăng Vi Vi vẫn được coi là khéo léo hơn.
Người đẹp trưởng phòng muốn hẹn hò, nếu như là thời điểm khác Lâm Phi tuyệt đối sẽ đồng ý ngay. Với gương mặt và khí chất của Lăng Vi Vi mà nói, chỉ cần cô ta hơi bật đèn xanh một chút thì không biết sẽ có bao nhiêu đàn ông chạy đến xun xoe.
“Trưởng phòng Lăng, thật ngại quá, tối nay tôi hẹn mấy người bạn đi uống rượu mất rồi”. Cảm nhận được sắc mặt Lăng Vi Vi dần lạnh băng, Lâm Phi vội vàng nói thêm: “Ngày mai, ngày mai tôi nhất định là có thời gian, chỉ cần trưởng phòng Lăng bằng lòng, tôi nhất định sẽ phục vụ cô thật thoải mái”.
Không cần nói cũng biết, ý của Lâm Phi chính là thoải mái trên giường.
Cộp cộp cộp! Cô ta giẫm lên đôi giày cao gót trở về phía trước rèm cửa sổ. Không khí cả phòng làm việc đột nhiên đông cứng lại. Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi lạnh tanh, trong lòng thầm chửi Lâm Phi vô cùng cay độc.
Lăng Vi Vi cho rằng cô ta là trưởng phòng hành chính của tập đoàn Mộ Thị, lại là cấp trên của Lâm Phi, khó khăn lắm cô ta mới gạt bỏ được tự trọng, vốn dĩ cho rằng Lâm Phi sẽ biết điều mà hẹn cô ta.
Bây giờ hình tượng của Lâm Phi trong lòng Lăng Vi Vi chỉ còn là không biết nể nang mặt mũi gì!
Lăng Vi Vi rất muốn vặn tai của Lâm Phi thật đau mà tra hỏi, chả nhẽ sức hút của Lăng Vi Vi cô ta không bằng mấy bình rượu hay sao?
Đã từng gặp kẻ không biết điều, nhưng chưa hề gặp kẻ nào không biết điều đến thế. Đã từng gặp kẻ ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ gặp được kẻ nào ngốc đến vậy.
Còn uống rượu nữa chứ, uống chết nhà anh đi!
Lại còn mai, đi mà mơ mộng hão huyền đi. Cả đời này anh đừng mơ hẹn được trưởng phòng tôi đây nữa!
Bầu không khí trong phòng làm việc của Lăng Vi Vi rất lạnh lẽo. Lâm Phi biết rõ rằng lần này hắn đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để ra tay với vị trưởng phòng xinh đẹp này rồi.
Nếu không lầm thì lần này hắn đã đắc tội lớn với Lăng Vi Vi. Nhìn nhiệt độ trong phòng làm việc tụt xuống cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Lăng Vi Vi.
Nếu như Thẩm Bội Ni không gửi tin nhắn trước thì dù có thế nào Lâm Phi cũng sẽ không từ chối vị trưởng phòng xinh đẹp như Lăng Vi Vi.
Tất nhiên điều này không có nghĩa là vẻ ngoài và khí chất của Thẩm Bội Ni vượt qua được Lăng Vi Vi. Chỉ đơn giản lấy vẻ bề ngoài mà nói, hai người là cùng một đẳng cấp, chỉ có Mộ San San mới có thể vượt trội hơn hai người một bậc.
Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi có khí chất không giống nhau. Thẩm Bội Ni là thiên về kiểu xinh đẹp trưởng thành, còn Lăng Vi Vi thì là kiểu lạnh lùng thanh tú.
Không nói được ai hơn ai, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là Thẩm Bội Ni dễ đối phó hơn Lăng Vi Vi.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Phi từ chối Lăng Vi Vi mà lựa chọn Thẩm Bội Ni.
“Trưởng phòng Lăng, đến giờ tan làm rồi, tôi đi ra trước nhé”.
Vừa nói Lâm Phi vừa bước về phía cửa phòng làm việc.
Ngay lúc đó, tiếng cộc cộc của giày cao gót chạm đất vang lên lanh lảnh. Cùng với đó là tiếng gõ cửa, cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cơ thể uyển chuyển quyến rũ của Thẩm Bội Ni từ từ bước vào.
“Trưởng phòng Lăng, đã tan làm rồi”.
Cô ta tiến về phía Lăng Vi Vi đang đứng trước rèm mà chào hỏi, sau đó đôi mắt thon dài xinh đẹp của cô ta hướng về phía Lâm Phi: “Em trai, thì ra em ở đây à? Làm chị tìm mãi. Mời người ta ăn cơm mà chẳng có thành ý gì cả, còn không mau đi trước dẫn đường đi”.
Gì thế? Cô không cần vào ngay lúc này chứ, lại còn dám nói thẳng thừng như thế.
Lâm Phi suýt nữa thì khóc. Vừa mới khéo léo từ chối Lăng Vi Vi ở đây, Thẩm Bội Ni lại xông vào. Mợ nó chứ, cảnh phá đám điển hình đây mà.
Đúng như dự đoán, Lăng Vi