Này em gái, anh đây đằng nào cũng đang muốn đi, em mà không phản đối, e rằng lần này đi được thì sau này em có muốn bắt anh làm gì cũng khó đấy.
Lâm Phi trong lòng thầm nghĩ.
Xưa nay người ta đều nói phụ nữ lật mặt nhanh như lật sách vậy, ban nãy cô ta còn giữ cái bộ dạng hận không cắn được cho Lâm Phi mấy phát, thế mà bây giờ trên gương mặt kia không còn chút vẻ tức giận nào, hình như đã quên mất ban nãy bị Lâm Phi từ chối rồi.
“Đều là người quen cả rồi, không cần vòng vo thế đâu, nói đi, muốn tôi phải như thế nào đây.”
Sự việc đã đến nước này, có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì, Lâm Phi dứt khoát tỏ ra là tên mặt dày vô lại, xem Lăng Vi Vi cô làm gì được tôi.
“Trong lòng của anh, tôi không thể so được với Thẩm Bội Ni sao?”
Lâm Phi đã mặt dày như vậy rồi Lăng Vi Vi cũng chẳng còn bụng dạ mà tính toán với Lâm Phi, mà bây giờ điều cô ta quan tâm nhất là cô ta có điểm nào mà không bằng được với Thẩm Bội Ni.
Đó không chỉ là lòng ganh tị giữa hai người phụ nữ, mà điều quan trọng hơn là muốn làm rõ trong lòng Lâm Phi cô ta và Thẩm Bội Ni ai mới là người được quan tâm hơn.
“Anh định đi đâu.” cảm nhận sự hụt hẫng và cảm giác tổn thương ẩn trong lời nói của Lăng Vi Vi, Lâm Phi cũng có cảm giác dở khóc dở cười.
“Trưởng phòng Lăng, nói thật thế này, trước khi đến phòng làm việc của cô, tôi đã nhận được tin nhắn của cô ấy, chuyện gì thì cũng phải có trước có sau đúng không, nếu cô không ngại thì cả ba chúng ta có thể cùng đi ăn cơm.”
Lăng Vi Vi nghe những lời này của Lâm Phi cảm thấy rất thỏa mái, bởi vì hai câu này của Lâm Phi cho thấy trong lòng của Lâm Phi Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni là quan trọng như nhau.
Trên thực tế thì Mộ San San nghĩ như vậy cũng không sai.
Có điều, Lâm Phi không phải đơn giản chỉ vì tin nhắn lúc trước của Thẩm Bội Ni mà từ chối Lăng Vi Vi, mà nguyên nhân sâu xa vẫn là bởi Thẩm Bội Ni dễ dãi hơn Lăng Vi Vi.
Trong lòng của Lâm Phi, Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi thực ra là như nhau. Nói chính xác hơn, vị trí của hai người phụ nữ này trong lòng Lâm Phi đều là đối tác tốt trên giường.
Đương nhiên, những lời này Lâm Phi không có ý định nói cho Lăng Vi Vi, Lăng Vi Vi cũng không giống như Thẩm Bội Ni tư tưởng trưởng thành, phóng khoáng.
“Lâm Phi, cảm ơn anh.”
Lăng Vi Vi chủ động đưa tay hướng về phía Lâm Phi, vẻ mặt nghiêm túc, trông rất trang trọng.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Mặc dù không hiểu người đẹp tại sao tự nhiên lại cảm ơn mình, nhưng điều đó cũng không ngăn được Lâm Phi đưa tay ra đón lấy bàn tay mềm mại của cô ấy.
“Cảm ơn anh trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, đã xuất hiện để cứu tôi, để thể hiện lòng biết ơn của mình, tối nay tôi sẽ mời anh ăn cơm. Tôi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi luôn.”
Lăng Vi Vi nói rất nhanh, thế nhưng từng câu từng chữ đều được Lâm Phi nghe rất rõ ràng. Lăng Vi Vi nói xong, Lâm Phi vẫn đứng đờ ra đó, cô ta như vậy là ý gì đây.
Lâm Phi rất muốn tách cái đầu của Lăng Vi Vi ra, hỏi xem chẳng lẽ cô ta không thấy là Thẩm Bội Ni vừa mời hắn đi ăn hay sao? Chẳng nhẽ cô ta không nghe rõ ban nãy hắn nói gì sao? Hay là cô ta cố tình giả điếu?
“Trưởng phòng Lăng…”
“Sao vậy? Anh không muốn đi sao?!”
Trời đấy này căn bản không có cái gọi là muốn hay không muốn, cô không phải là không biết Thẩm Bội Ni đang đứng ngoài cửa đợi tôi, nếu là bây giờ tôi đi cùng cô, thế thì cô ra sau này không chừng sẽ làm khổ tôi.
“Trưởng phòng Lăng, lòng tốt thì không cần cảm ơn, ý tốt của cô tôi xin nhận, còn bữa cơm này…”
“Không phải nhiều lời, anh không đi ăn cùng tôi cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Anh cũng không được đi ăn cùng Thẩm Bội Ni.”
Cái quái này mà coi là điều kiện cái gì, nếu mà đồng ý thì há chẳng phải bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết sao.
“Không được, đã đồng ý với người ta rồi sao có thể nó hủy là hủy được.”
Lâm Phi từ chối thẳng thừng điều kiện của Lăng Vi Vi.
“Nói như vậy là anh vẫn quyết tâm đi ăn với chị Thẩm.”
Lăng Vi Vi ném lại một cái liếc mắt sắc lạnh về phía hắn.
“Phải.”
Lâm Phi cũng không phủ nhận điều đó, xem ra hôm nay bất luận làm thế nào thì cũng phải đắc tội với một trong hai người họ.
Để mà mang ra so sánh thì Lâm Phi vẫn sẽ quyết định là đắc tội với Lăng Vi Vi chứ không còn cách nào khác, bởi sự uy hiếp của Thẩm Bội Ni có lực sát thương quá