“Chị Thẩm, tôi không hề có ý gì khác, chỉ là muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Phi, còn lựa chọn như thế nào, chúng ta còn phải xem ở Lâm Phi.”
Ở cái khoản tranh giành đàn ông này, Lăng Vi Vi rõ ràng không phải là đối thủ của Thẩm Bội Ni, nhưng Lăng Vi Vi cũng không muốn để yên cho Lâm Phi và Thẩm Bội Ni tận hưởng thế giới riêng của hai người họ, dứt khoát buộc Lâm Phi phải lựa chọn.
Trong lúc mà Lâm Phi đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi tình cảnh éo le này thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên.
Lâm Phi lập tức vui mừng ra mặt, cuộc gọi này đến thật đúng lúc, lập tức rút điện thoại ra bấm nút nghe trước mặt hai người họ.
“Chú, có chuyện gấp, chú đang ở đâu rồi, mau đến cứu cháu.”
Cuộc gọi này là của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi vừa nghe máy con bé đang hét lớn kêu cứu.
Nếu như là bình thường, Lâm Phi cũng chẳng mấy hứng thú mà để tâm đến con nha đầu khùng này làm gì, nhưng với hôm nay thì tiếng kêu cứu của Hứa Doanh Doanh lại đến rất đúng thời điểm.
Cơ hội đưa đến tận miệng thế này, Lâm Phi làm sao mà có thể không nắm lấy cho được.
“Doanh Doanh cháu nhất định phải bình tĩnh lại, chú sẽ lập tức đến đó.”
Lâm Phi liền nói lớn vào trong điện thoại, sắc mặt trở nên gấp gáp, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hứa Doanh Doanh hẳn phải là người rất thân thiết với Lâm Phi.
Ngay cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi hai người đứng ngay cạnh Lâm Phi cũng không thể tìm thấy một sơ hở nào trên khuôn mặt Lâm Phi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có cần giúp gì không?”
Bởi vì điện thoại của Lâm Phi mở loa ngoài, nên cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều nghe được hết được những lời cầu cứu ngắn gọn của Hứa Doanh Doanh.
Sau khi nghe những lời cầu cứu của con bé, cả hai cô gái đều không còn để tâm đến việc tranh giành Lâm Phi nữa, mà gần như cùng lúc hỏi thăm Lâm Phi.
“Không có thời gian để giải thích đâu, tôi phải đi trước đây.” Lúc này mà còn không đi thì đợi đến lúc nào nữa.
Lâm Phi nhanh như gió chạy ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi Vi, chỉ để lại cho hai cô gái một hình bóng đang vụt đi.
“Chị Thẩm, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Sau khi Lâm Phi rời đi, trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi giấu không nổi sự lo lắng.
“Tạm thời đừng nên báo cảnh sát vội, chúng ta cũng nên làm rõ xem có chuyện gì xảy ra trước đã.”
Mồm thì nói là không cần, nhưng trong lòng Thẩm Bội Ni cũng đã có mấy phần lo lắng rồi.
Có lẽ ngay cả đến Hứa Doanh Doanh cũng không ngờ rằng, một cuộc điện thoại kêu cứu của con bé lại có thể khiến cả hai nữ nhân viên vô cùng mạnh mẽ đều phải lo lắng.
Nhưng chủ yếu cũng phải trách cả hai cô ả đều không biết tính nết nghịch ngợm của Hứa Doanh Doanh, đương nhiên khả năng ứng biến tức thời và tài diễn xuất thượng thừa của Lâm Phi cũng là một trong những yếu tố quan trọng.
Cũng không biết tại làm sao, mà ngay khi Lâm Phi biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lăng Vi Vi lại buột miệng nói ra lời này.
“Anh ấy liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Bội Ni mỉm cười, quay lại trêu chọc Lăng Vi Vi: “Tôi nói trưởng phòng Lăng này, cô không phải đúng là đã thích hắn ta rồi đấy chứ, tiêu chuẩn của cô từ lúc nào mà hạ xuống thấp đến vậy?”
“Chị Thẩm, chị nghĩ đi đâu vậy. Tôi chỉ là muốn mời anh ấy đi ăn để bày tỏ sự biết ơn thôi, làm sao có thể có chuyện đó được.”
Lâm Phi đột nhiên bỏ đi, làm cho cuộc tranh cãi cũng tự nhiên biến mất, trong lòng không còn ý tranh giành nữa thành thử da mặt Lăng Vi Vi cũng tự nhiên dãn ra, bị câu trêu của Thẩm Bội Ni làm cho đỏ ứng hết cả lên.
“Có thật là chỉ có vậy thôi không?”
Thẩm Bội Ni cười hà hà, đôi mắt phượng hoàng dài quyến rũ như thăm dò Lăng Vi Vi, trong đôi mắt ấy lóe lên những tia sáng khác thường: “Trưởng phòng Lăng, nếu đúng là cô không có tình ý với hắn ta, thế thì để tôi tiến tới vậy.”
“Chị Thẩm, tên Lâm Phi đó có gì tốt đẹp mà khiến chị cứ phải sống chết để bám lấy hắn vậy.”
Lăng Vi Vi không có câu trả lời thực sự cho câu hỏi của Thẩm Bội Ni mà ngược lại cô ta bắt đầu vặn vẹo lại Thẩm Bội Ni.
Trên phương diện công việc, Lăng Vi Vi tuyệt đối không thua kém Thẩm Bội Ni, nhưng trên phương diện tình cảm, Thẩm Bội Ni lại có kinh nghiệm hơn một chút.
“Cô em ngốc nghếch của tôi ơi, vốn đáng quý nhất của chúng ta