“Thiệu Khải, cậu câm miệng đi, có tiền thì giỏi lắm sao, chú đây chỉ là không thích đem tiền theo người thôi.”
Hứa Doanh Doanh chịu không được sự chế giễu của đám người Thiệu Khải, đứng lên trước mặt Lâm Phi hai tay chống eo mà nạt vào mặt đám người của Thiệu Khải, vì Lâm Phi mà tranh cãi, trông cứ như con gà mái mẹ bảo vệ con vậy.
Nha đầu thối này, cũng hiểu mình đó.
Mặc dù biết rõ là Hứa Doanh Doanh chỉ tiện mồm nói như vậy, nhưng điểm này nha đầu đã nói đúng.
Lâm Phi đúng thực là không thích đem tiền theo người, tiền của hắn đều để ngân quỹ của tổ chức Phán quyết địa ngục quản lý, còn hiện tại thì trên người hắn thực sự là không có một đồng nào.
Có điều, hành động bảo vệ hết mực của Hứa Doanh Doanh lại khiển cho Lâm Phi có chút cảm động.
Mặc dù Lâm Phi cũng không cần sự bảo vệ đó của con bé, nhưng sự bảo vệ không chút vụ lợi, không chút giấu diếm đó của con bé lại như nhắc nhở Lâm Phi rằng, hắn đêm nay không chỉ có một mình.
“Được rồi, cũng không bõ công ở đây tranh cãi vỡi bọn chúng, cùng lắm ngày mai chú mua cho một chiếc như vậy, đi thôi.”
Hứa Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi, không biết làm thế nào với đám người Thiệu Khải, cứ nhìn nét mặt đang đỏ rực lên của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi cũng không giúp Hứa Doanh Doanh đi cãi nhau với đám trẻ ranh ý được, đành dứt khoát kéo con bé rời khỏi đây.
Một chiếc Mercesder với Lâm Phi thì có thể cho được, hắn bây giờ thực sự là không có tiền, nhưng nhà vợ hắn Mộ San San thì không thiếu chút tiền, đều là người một nhà, chỉ một chiếc xe thôi mà Mộ San San chắc là sẽ cho Lâm Phi mượn chút tiền.
Nếu đám người của Thiệu Khải là một đám vô lại nào đó, Lâm Phi sớm đã xông đến cho mỗi đứa một đạp tung bay rồi, chứ có mà còn đứng đây lôi thôi với bọn nó.
Mặc dù nghi ngờ đám người của Thiệu Khải đích thị là đã gài Hứa Doanh Doanh, nhưng trước khi đánh cược thì Hứa Doanh Doanh cũng đã gật đầu đồng ý rồi, hơn nữa lại còn là tự nguyện tham gia.
Thua thì cũng đã thua rồi, Lâm Phi hoàn toàn có thể dùng vũ lực để lấy lại tiền và xe cho Hứa Doanh Doanh.
Nhưng thực lòng mà nói Lâm Phi cũng chả tội gì mà phải làm như vậy. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu của Lâm Phi vẫn là xem ý định của Hứa Doanh Doanh thế nào.
Chuyện đêm nay, một khi Lâm Phi dùng vũ lực để đòi lại, thì khó có thể bảo đảm rằng đám người của Thiệu Khải sẽ không quay lại trường mà rêu rao, nói Hứa Doanh Doanh thua không chịu nhận gì đó.
Ở độ tuổi này của Hứa Doanh Doanh, chính là giai đoạn dần hình thành tính tự trọng của mỗi con người, cũng chính là khoảng thời gian mà người ta coi trọng cái thể diện nhất. Đám người Thiệu Khải kia dù gì cũng là bạn học của con bé, Lâm Phi có thể không cần để ý đến hình tượng của mình, nhưng không thể để Hứa Doanh Doanh vì chuyện này mà phải suy nghĩ.
“Hừ, chỉ là một chiếc xe thôi mà, bản cô nương cũng không cần nữa.”
Hứa Doanh Doanh từ sâu trong tâm can thực sự không đành lòng, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra cho Lâm Phi biết. Chỉ quay mặt về phía Thiệu Khải hừ một tiếng, rồi quay lại kéo bàn tay to lớn của Lâm Phi, chuẩn bị cùng Lâm Phi rời đi.
“Đại thúc, không sao, cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà, cùng lắm thì bị mẹ cháu mắng cho một trận. Chú cũng mới tìm được việc, đừng vì cháu mà lãng phí tiền.”
Sự bướng bỉnh của Hứa Doanh Doanh nổi lên, chủ động an ủi Lâm Phi mà rằng.
Lâm Phi ngạc nhiên, với con mắt nhìn người của hắn há lại không nhìn ra Hứa Doanh Doanh không đành lòng. Có điều, nha đầu này như vậy cũng là an ủi chính bản thân con bé. Rõ ràng là nghĩ đến việc Lâm Phi trước đây đi bán hàng rong, không thể có nhiều tiền như vậy để mà mua xe cho nó.
Hứa Doanh Doanh ngang ngược là vậy, nhưng trong lòng lại rất tốt với Lâm Phi.
Con bé hiểu chuyện như vậy, Lâm Phi ngược lại lại cảm thấy cảm thấy có mấy phần có lỗi với nó. Con bé nhất mực chờ đợi hắn đến giúp nó lấy lại chiếc xe, vậy mà kết quả lại phải tự an ủi bản thân.
Từ trong đáy lòng có những cảm giác tội lỗi không rõ ràng với Hứa Doanh Doanh, trong lúc đang nghĩ có nên gọi điện cho Mộ San San, bảo