“Nếu như hai người đã đồng ý rồi, thế thì chúng ta bắt đầu đua, đây sẽ tính là điểm xuất phát, ai tới đỉnh núi trước thì người đó thắng.”
Thấy Hứa Doanh Doanh gật đầu đồng ý, Thiệu Khải đã nóng lòng không thể chờ đợi thêm được nữa, chỉ ước gì có thể bắt đầu cuộc đua ngay.
Lâm Phi đang chuẩn bị đi đến chỗ chiếc Mercesder của Hứa Doanh Doanh thì con bé lại kéo Lâm Phi lại, con ngươi lại hướng về phía Thiệu Khải đứng đối diện nói: “Bổn cô nương còn có điều kiện nữa, một chiếc xe mà muốn đổi lấy vui vẻ cùng tôi thì chả phải là cậu đã quá lời rồi sao.”
Đôi chân Lâm Phi lảo đảo, nha đầu Hứa Doanh Doanh này ăn nói quá mạnh bạo, có lúc Lâm Phi nghi ngờ không biết con bé có đúng là học sinh phổ thông không nữa.
“Thế cậu muốn thế nào?”
Thiệu Khải nghe thấy Hứa Doanh Doanh còn có điều kiện, ánh mắt càng trở nên nóng vội, hai mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Hứa Doanh Doanh, trông như kiểu lần đầu nhìn thấy thân hình manh mai đó vậy.
“Rất đơn giản, muốn chúng tôi đua xe với cậu cũng được, nhưng phải tính cả số tiền tôi thua cậu ban nãy vào đó.”
Hứa Doanh Doanh rõ ràng không phải là người chấp nhận chịu thiệt, vẫn nhớ đến chỗ tiền tiêu vặt bị thua ban nãy.
Dù đó chỉ là chút tiền tiêu vặt, nhưng cộng cả số tiền ghi nợ tối đa trong thẻ tín dụng cũng phải hơn ba mươi vạn. Chỗ tiền đó là tiền tiêu vặt mấy tháng của Hứa Doanh Doanh, nếu không còn nữa thì đối với người tiêu sài hoang phí như Hứa Doanh Doanh mà nói, mấy tháng tới con bé con bé sẽ phải sống trong người ngày khổ cực.
Lúc này, khi thấy Lâm Phi sẽ đua xe với Thiệu Khải, Hứa Doanh Doanh tự nhiên cũng muốn nhân cơ hội này lấy lại số tiền đó.
“Câu không phải là không có gan đua xe chứ?”
Thấy Thiệu Khải vẻ mặt trầm ngâm, mà không còn là gật đầu đồng ý ngay, Hứa Doanh Doanh liền mượn gió bẻ măng kích động cậu ta.
“Không phải chỉ là tiền thôi mà, thêm thì thêm.”
Ba mươi vạn đối với một gia đình bình thường mà nói, cũng đủ chi tiêu trong mấy năm, nhưng đối với loại công tử con nhà giàu như Thiệu Khải mà nói thì đó cũng chỉ đủ tiêu vặt trong một hai tháng. Bị Hứa Doanh Doanh khích động, Thiệu Khải nghiến răng đồng ý.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Thiệu Khải nghĩ rằng hắn đã nắm chắc chiến thắng, còn Lâm Phi không thể nào thắng được cậu ta.
“Đại thúc, cố lên, cháu tin tưởng chú.”
Trước khi Lâm Phi lên xe, Hứa Doanh Doanh nhảy nhót cổ vũ, nháy mắt lấy tinh thần cho Lâm Phi. Nếu như không phải ban nãy đã biết trước “bài chuồn” của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi nói không chừng đã bị con bé làm cho cảm động rồi.
Còn bây giờ, Lâm Phi chỉ muốn búng tay vào cái đầu của Hứa Doanh Doanh.
Còn nhỏ như vậy, mà trong lòng đã thâm hiểm thế rồi, có điều, chú thích.
Khóe miệng của Lâm Phi lóe lên một nụ cười, lấy được chìa khóa xe từ tay đám người của Thiệu Khải, rồi bước lên chiếc Mercesder.
Có người sẽ cho rằng Hứa Doanh Doanh còn nhỏ đã học cách đi bịp bợm người khác, sẽ nghĩ rằng con bé này là một đứa không ra gì. Nhưng Lâm Phi lại không nghĩ như vậy.
Người ta đã đè đầu cưỡi cổ mình rồi, mà vẫn không dám nghĩ đến việc dù mưu hèn kế bẩn để chống trả, thế há chẳng phải là quá ngu sao.
Nếu như đối phương đã khiêu khích thì không cần biết dùng cách nào, chỉ cần có thể đánh bại đối phương thì đó chính là cách tốt nhất. Càng nhân nhượng thì càng làm tăng cảm giác muốn khiêu khích của đối phương. Ở một mức độ nào đó thì việc nhẫn nhịn chính là ngầm đồng ý cho sự khiêu khích hoặc xâm phạm tiếp theo của đối phương.
Lâm Phi không thể ở suốt cả ngày đi theo Hứa Doanh Doanh được, cũng không thể lúc nào cũng kịp thời đến giải vây cho con bé được. Như hôm nay, Hứa Doanh Doanh tự mình nghĩ ra giải pháp, mặc dù có chút bỉ ổi.
Nhưng, chuyện này xét đến cùng cũng là do đám người của Thiệu Khải đã sắp xếp để gài Hứa Doanh Doanh, Hứa Doanh Doanh biết tùy cơ ứng biến để lấy lại xe của mình.
Điều này vốn dĩ là một biểu hiện của sự thông minh.
Đương nhiên, đó là trong tình cảnh Hứa Doanh Doanh chỉ có một mình, còn bây giờ Lâm Phi đã đến rồi, tự nhiên cũng không cần thiết con bé phải dùng cách bỉ ổi như vậy để lấy lại xe.
Lâm Phi mặc dù chưa từng thử qua món đua xe này, cũng chưa từng tham gia bất kỳ cuộc đua xe chính thức nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Phi không biết đua xe.
Cái gọi là đua xe, nói cho cùng cũng chỉ là hai người đọ tốc độ với nhau, xem ai có thể đến đích trước. Tóm lại vẫn là xem ai lái xe nhanh hơn.
Đua xe mặc dù có tính nguy hiểm rất cao, nhưng nếu đem so sánh với những năm tháng sinh tồn ở trên chiến trường lính đánh thuê ở nước ngoài, thì cuộc đua khốc liệt cũng