Bác sĩ nói mẹ cô bị u não ác tính, vùng não bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm do quá đau buồn, có lẽ ý thức của bệnh nhân không muốn trở lại cuộc sống thực tại, dẫn đến phải sống thực vật.
Có người khuyên cô nên từ bỏ, vì bệnh của mẹ cô tỉ lệ cứu sống là quá thấp, nhưng Triệu Gia Hân không muốn.
Trên đời này, cô chỉ còn mẹ thôi.
Nếu mẹ đi rồi, cô không biết phải làm sao nữa.
- Cô Triệu, đến giờ truyền thuốc cho mẹ cô rồi.
Bác sĩ Lý từ đâu xuất hiện, ôn hòa đứng trước mặt cô.
Triệu Gia Hân thấy mình đứng chắn ngang giường bệnh, cô xấu hổ quệt nước mắt rồi đứng dậy.
Bác sĩ Lý thấy vậy, mỉm cười gật đầu với cô.
Hai tay bà thuần thục rút kim tiêm trên người mẹ cô ra, bơm thuốc mới vào ống truyền rồi lại cắm lại.
Xong xuôi, bà quay sang nói chuyện với cô:
- Cô Triệu, tình hình mẹ cô vẫn không khả quan cho lắm.
- Vâng, bác sĩ cứ truyền cho mẹ cháu đi ạ, còn tiền thuốc cháu hứa sẽ trả đầy đủ.
- Tôi biết cô sẽ trả mà.
Nhưng cô còn trẻ quá, tiền chữa bệnh thì không phải là nhỏ.
Như thế này.
Khổ cực quá rồi.
Triệu Gia Hân đưa mắt ngắm nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên vùng trời xanh thẳm kia, đôi môi hồng nở một nụ cười dịu dàng:
- Vì mẹ, khổ cực mấy cũng được cô ạ.
Khổ cực thì cũng chẳng thấm vào đâu cái vất vả mẹ gánh suốt hai mươi năm trời nuôi nấng cháu.
- Cô cũng mong mẹ cháu tỉnh lại, có một đứa con gái như cháu thật là tốt, ba cháu nhất định sẽ tự hào về cháu.
- Vâng, cháu cảm ơn cô ạ!
Cuộc trò chuyện của Triệu Gia Hân với vị bác sĩ kia cũng chỉ được mấy phút ngắn ngủi rồi bà lại phải đi thăm khám những bệnh nhân khác.
Phòng bệnh đóng kín, chỉ còn mỗi hai bóng hình, một đứng, một nằm.
- Mẹ, mẹ nghe chưa, con gái mẹ rất tốt đó.
Giống y như mẹ vậy.
- Mẹ, mẹ muốn gặp ba lắm phải không.
Nhưng con không cho đâu, mẹ phải ở đây với con mười, hai mươi năm, năm mươi năm...
À không, một trăm năm nữa cơ.
- Cứ kệ cho ba ở đó một mình đi.
Ai bảo ba ra đi, bỏ con lại cơ chứ.
Mà ba cũng không muốn mẹ xuống đó đâu, mẹ mà gặp ba bây giờ là ba mắng đó.
- Mẹ, con nhất định, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Mẹ chờ con nhé!
Nếu như nói Cửu Châu là một phao cứu sinh của cô thì quả là không sai.
Trong lúc cô cần tiền nhất hắn đã chịu vung tiền cho cô.
Dù đồng tiền ấy có đánh đổi bằng sự tự do của cô đi chăng nữa, nó vẫn vô cùng có giá trị.
Nhất là khi cô đang rất cần tiền để níu kéo với thần chết mạng sống của mẹ cô.
Sau khi vào viện thăm mẹ, Triệu Gia Hân không về nhà mà trực tiếp lên xe đến chỗ Cửu Châu.
Trạch Nhân không đưa cô về ngôi nhà mà cô bị bắt đến ban nãy mà là một căn biệt thự khác nằm ngay giữa trung tâm thành phố.
Căn biệt thự có tên là Vịnh Phát, là một trong những nơi ở có giá đắt đỏ nhất thành phố.
Dù Triệu Gia Hân không ham vinh hoa phú quý, nhưng đứng trước sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà này, cô vẫn không kìm được mà cảm thấy choáng ngợp.
- Triệu tiểu thư, đến nơi rồi.
Tôi chỉ nhận nhiệm vụ đưa cô đến đây thôi.
- Được rồi, cảm ơn anh nhé!
Vừa bước xuống xe đã có hai cô hầu gái đứng đợi cô rồi.
Họ đều mặc bộ đồ màu xanh, là trang phục riêng của người làm nhà Cửu thị.
Thấy cô, bọn họ lễ phép cúi đầu.
- Triệu tiểu thư, mời cô theo chúng tôi.
Được.
Bọn họ dẫn cô vào phòng riêng của hắn và cô.
Căn phòng có diện tích rộng lớn, tưởng chừng như bằng cả nhà cô vậy.
Trong phòng này, cái gì cũng không thiếu, tiện nghi đầy đủ, nhưng có cũng chỉ có hai màu duy nhất, xám và đen.
Đúng là phong cách của Cửu Châu, làm cho người ngoài vừa bước vào liền có cảm giác nghẹt thở.
- Triệu tiểu thư, thiếu gia nói bảy giờ sẽ về, bảo với cô chờ thiếu gia cùng dùng cơm.
- Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn.
TRiệu Gia Hân mỉm cười trả lời, hai người kia cũng chỉ đáp lại một cái gật đầu rồi chủ động ra ngoài.
Cô cười lạnh.
Nhà này đúng là chủ