Nếu hôm nay không ăn hết đồ ăn thì đừng hòng đi khỏi đây!
- Đã nói tôi không ăn rồi, anh không nghe sao? Nếu muốn bắt tôi ăn thì anh cút ra chỗ khác mau lên! Nhìn thấy mặt anh tôi đã chán ghét tới tận cổ rồi.
Sao tôi có thể ngồi ăn ngon lành bên cạnh kẻ tôi ghét chứ? Có lẽ tôi sẽ chết vì nghẹn mất.
Triệu Gia Hân không giãy giụa nữa mà mở điệu cười mỉa mai để khiêu khích hắn, triệu Gia Hân không giống Cửu Châu, hắn tuy đối đãi không tốt nhưng thực lòng yêu cô, Triệu Gia Hân cũng thật lòng, nhưng là thật lòng ghét hắn.
- Ngồi im!
Hắn gằn giọng, ánh mắt hiện lên vài phần hung ác.
Cửu Châu chỉ hận không thể xẻ cái miệng nhỏ của cô ra từng trăm mảnh.
Bởi cái miệng nhỏ đó của cô thốt lên lời nào đều như đâm vào tim hắn.
Rõ ràng cô biết, hắn yêu cô, chiều chuộng cô nên mới cố ý nói những lời tuyệt tình đó.
Cửu Châu xúc một thìa cơm, trộn thêm một miếng tôm hùm đã cắt sẵn đưa ra trước mặt cô.
- Ăn đi!
Môi cô mím chặt, mặt đanh lại, khỏi thèm trả lời hắn.
- Có ăn không hay muốn để tôi bón?
Lần đầu tiên trong đời hắn bón cơm cho một người, chuyện này đã vượt quá giới hạn rồi.
Cô có phúc mà không biết hưởng, hắn còn phải năn nỉ cô ăn nữa, thật là nực cười!
- Triệu Gia Hân, em đừng cứng đầu nữa! Mở cái miệng của em ra, nếu không tôi sẽ không nhượng bộ em nữa đâu.
Hắn không nói đùa, dường như hắn đã hết kiên nhẫn với cô mất rồi.
Ai bảo cô ngang bướng quá, hắn muốn chiều cũng không chiều nổi.
Không!
Triệu Gia Hân lạnh nhạt trả lời hắn.
Cô có thể nhận thức được hành động của mình chẳng khác gì một đứa trẻ, cố chấp và ngông cuồng.
Nhưng ngoài cố chấp và ngông cuồng ra, cô thực sự không còn cách nào khác.
Cô không có gì để đấu với hắn, và cũng chẳng bao giờ đấu lại hắn cả.
Tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt, cho đến khi gặp hắn, mỗi ngày trôi qua, cuộc sống chỉ còn là cam chịu cam chịu và uất ức.
- Được, cuối cùng là em vẫn không chịu nghe lời đúng không? Được, vậy tôi sẽ cho em thỏa mãn.
Cô không chịu nghe lời, hắn sẽ không nuông chiều cô nữa.
Cô tưởng rằng cô cứ như vậy hắn sẽ không có cách nào trị cô chắc? Hừ, ngây thơ! Cửu Châu hắn muốn vẫn có cách khiến cho cô phải khuất phục.
- Trạch Nhân! Trạch Nhân!
Cửu Châu lớn giọng gào lên, Trạch Nhân từ bên ngoài hớt hải chạy vào.
- Cậu chủ cần tôi làm gì?
- Lấy cho tôi hai cái dây thừng vào đây, càng chặt càng tốt!
- Dạ?
Trạch Nhân ái ngại nhìn Triệu Gia Hân khổ sở trong vòng tay hắn.
- Nhanh lên! Còn đứng trơ ra đấy?
Cửu Châu giận dữ quát lớn, cả người hắn bao phủ cả một lớp sương mù dày đặc.
Trạch Nhân nhìn dáng vẻ này của hắn, nuốt một ngụm nước bọt, rồi không dám chậm trễ mà chạy đi luôn.
- Cửu Châu, anh muốn làm gì?
Dây thừng? Hai cái? Rốt cục tên bi3n thái b3nh hoạn này muốn làm gì? Sống lưng cô không hiểu sao bất chợt ớn lạnh, da đầu tê rần rần, cơ thể mềm nhũn vô lực lấy ngực hắn làm điểm tựa.
Linh cảm của phụ nữ mách bảo có điều tồi tệ sẽ xảy đến.
- Sao? Sợ rồi?
Nhận ra cơ thể Triệu Gia Hân đang run lên từng đợt, hắn cười lạnh, tay siết chặt lấy eo cô để phòng cô chạy thoát.
Triệu Gia Hân nằm gọn trong lòng hắn, Cửu Châu thì cao lớn, cô thì bé nhỏ.
Cô vốn nhỏ người, ngồi trên đùi hắn còn nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu hắn được ví như con sói cô độc và hung ác, thì cô chính là chú thỏ nhỏ bé và yếu ớt.
Nằm trong lòng hắn chẳng khác nào nằm trong hang sói cả.
- Nếu đã sợ thì ban nãy đáng ra em nên ngoan ngoãn mới đúng.
Bây giờ, dù cho cô có hối hận hắn sẽ không buông tha cho cô nữa đâu.
Cửu Châu không thể để mình quá dễ dãi, rồi cho cô cái gì cũng không chịu.
Hắn sợ nếu cứ buông tha thế, cô sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát mà thoát khỏi hắn, rồi xa hắn, bỏ hắn đi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi, Cửu Châu đã cảm thấy sợ hãi rồi.
- Cậu chủ, dây đây ạ!
Chưa đầy năm phút sau, Trạch Nhân đã mang vào cho Cửu Châu hai chiếc dây thừng dài ba mét, to khoảng ba đốt ngón tay.
- Cậu ra ngoài đi! Đóng cửa chặt lại!
Trạch Nhân mặc dù lo lắng cho tính mạng