Em có khó chịu đến mấy tôi cũng không giúp em đâu!
Cửu Châu phun ra một câu lạnh lùng.
Hắn nghĩ rằng cô chỉ đang giả vờ để hắn mủi lòng.
Vào thời khắc Triệu Gia Hân từ chối lời đề nghị của Cửu Châu, hắn đã tự nhủ sẽ không bao giờ vì một cái nhăn trên mặt cô mà tha thứ cho cô nữa.
Theo suy nghĩ của hắn là vậy, nhưng hắn đâu có biết, nổi đau biểu hiện trên mặt cô hiện tại là thật.
Cả người bị trói chặt, Triệu Gia Hân chỉ có thể ngồi yên đấy mà chịu cơn đau.
Cô cúi đầu, mái tóc ngắn rũ xuống che khuất khuôn mặt trắng bệch.
- Tôi...!Tôi khó chịu quá! Cửu Châu...
Triệu Gia Hân gần như đã mất hết ý thức, nhịp thở không đều, ngứa ran, xung quanh miệng và cổ họng, cơ thể liên tục cọ sát vào ghế và dây thừng mà da thịt nổi lên sưng vù.
Cuối cùng, không thể chịu được nữa, Triệu Gia Hân mệt mỏi ngất lịm đi.
- Triệu Gia Hân, Triệu Gia Hân? Em đừng giả vờ nữa.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cửu Châu bấm bụng vỗ vai cô vài cái.
Nhưng cổ Triệu Gia Hân vẫn gục xuống, không đáp lời hắn.
- Triệu Gia Hân! Gia Hân.
Gia Hân! Em bị làm sao vậy?
Khi hắn ngồi xuống đã thấy mắt cô đã nhắm chặt từ khi nào.
Cả khuôn mặt tái nhợt như một cái xác không hồn.
Khuôn mặt này so với vẻ mặt ban nãy tuyệt đối không phải là diễn.
Lúc này, Cửu Châu mới sực tỉnh, ý thức được những gì mình đang làm.
Hắn hoảng hốt mở trói cho cô rồi ôm ngang cô chạy ra ngoài.
- Trạch Nhân, Trạch Nhân, Trạch Nhân.
Cửu Châu hét thật to, âm thanh vang vọng khắp nhà.
Khác với giọng điệu vô cảm lạnh lùng ban nãy, âm thanh vang lên của Cửu Châu lần này có cảm xúc hơn.
Nếu không nghe kĩ thì khó có thể biết được rằng người đàn ông này đang run sợ.
- Trạch Nhân, mau lấy xe ra đây cho tôi! Lái xe đưa cô ấy tới bệnh viện! Mau lên!
Trạch Nhân không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng anh không dám chậm trễ mà nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Cửu Châu bồng cô ngồi ra ghế sau, Trạch Nhân lái xe, mọi hành động đều rất nhanh gọn, trân trọng từng giây phút một để đưa cô đến bệnh viện trong thời gian ngắn nhất.
- Nhân, lái xe nhanh lên một chút.
Phóng nhanh cũng được, vượt ẩu cũng được.
Miễn là đưa cô ấy đến nơi an toàn cho tôi.
Hắn gấp gáp ra lệnh, đồng tử chỉ lấp đầy một bầu trời u tối.
Vâng, cậu chủ.
Thực ra biệt thự của Cửu Châu cách bệnh viện không quá xa, bình thường chỉ đi tầm năm phút là tới nơi.
Nhưng vì con đường chính đang thi công công trình thoát nước nên anh phải đi đường vòng, trong thời gian lâu hơn, mất khoảng mười phút.
Mà bây giờ đang là giờ cao điểm, có rất nhiều người và xe cộ qua lại, việc di chuyển trở nên khó khăn hơn.
Trạch Nhân không muốn đi nhanh, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Triệu Gia Hân bây giờ, nếu anh không đi mau thì có lẽ sẽ không kịp nữa mất.
Anh ta khóc thầm trong lòng.
Sao cô lại bị bệnh đúng vào giờ này chứ? Đúng vào cái ngày bác sĩ riêng của Cửu Châu xin nghỉ về quê, bác sĩ khác chưa kịp lên thay.
Trạch Nhân hít một hơi thật sâu, không cho bản thân thời gian suy nghĩ quá nhiều, anh ta nhấn nút bóp còi thật to, thật lâu để đánh động những người đi đường xung quanh.
Ngay sau đó, chiếc xe yêu thích của Cửu Châu đã bẻ lái lên vỉa hè, phóng băng băng trên đường đi bộ dưới sự hốt hoảng của người trên đường.
Những người đi bộ trên đường này, nghe tiếng còi ô tô, mặc dù tức giận vẫn phải tránh sang một bên để nhường đường cho xe và bảo vệ mạng sống mình.
Dù thấy có lỗi, song Trạch Nhân không còn cách nào khác ngoài cắn răng chạy thật nhanh.
Trạch Nhân lái xe đưa Cửu Châu và Triệu Gia Hân đến nơi chỉ trong vòng bốn phút, đủ để thấy anh đã phóng xe bạt mạng như thế nào.
Khi đến nơi, trái tim anh còn đập thình thịch cơ mà.
- Triệu Gia Hân, tôi xin lỗi! Xin lỗi em! Đừng bỏ tôi đi mà!
Cửu Châu run rẩy phối hợp với các bác sĩ cho cô mang cô vào phòng cấp cứu, hắn liên tục lẩm bẩm nói chuyện với cô.
Trạch Nhân đưa được một đoạn ngắn thì phải dừng lại để