Buổi tối hôm đó, Triệu Gia Hân nấu cho hắn một nồi sườn xào chua ngọt lớn.
- Ngon thật đó, không ngờ cái gì em cũng không biết nấu mà món này lại nấu ngon vậy.
- Anh đang khen hay đang chê em thế?
- Không biết.
Nhưng chắc là khen rồi.
Em là vợ tương lai của anh mà.
- Lúc nào cũng đùa cợt.
May cho anh là có cái khuôn mặt đẹp trai như vậy đó.
Nếu không là anh tiêu đời với em rồi.
Cô vừa gắp cho anh vừa mắng yêu.
Người ta nói không sai, khi yêu vào thì những lời nói sến súa đều trở thành ngọt ngào hết.
- Em không ăn à? Sao cứ gắp cho anh thế?
Hắn cười, đôi mắt hắn cũng cười, ánh mắt loé lên một nụ cười hạnh phúc.
Không.
Chả hiểu sao dạo này em không muốn ăn gì hết.
Mấy món em thích cũng không thích ăn.
Cửu Châu nghe vậy, hắn buông đũa, nghiêm nghị hỏi:
- Có phải là do em ăn uống không điều độ, làm việc quá sức không? Triệu Gia Hân, nếu em không biết chăm lo sức khoẻ của mình thì cẩn thận có ngày sẽ bị anh kéo về đó.
Nhìn cô gầy gò thế kia, nghĩ đến chuyện cô thường xuyên thức trắng đêm làm việc, thậm chí có những ngày lên tận vùng núi rừng xa xôi hẻo lánh, chịu rét, chịu buốt, trái tim hắn đã quặn thắt lại.
Người con gái mà hắn nâng niu, trân trọng phải chịu khổ, làm sao hắn có thể không đau lòng được?
Triệu Gia Hân nhìn gương mặt đẹp trai đang bí xị của Cửu Châu, cô biết là hắn giận rồi.
Bình thường thì cô cũng không dỗ hắn đâu, nhưng hôm nay hắn đẹp một cách lạ thường, cô không thể cưỡng lại được vẻ đẹp đó.
Cô muốn lấy lòng hắn nên đã chạy sang ngồi cạnh Cửu Châu, tựa lưng vào cơ thể quen thuộc, cùng lúc đó, cô lấy luôn miếng sườn mà Cửu Châu đang ăn dở.
- Không có đâu.
Tại em ăn nhiều quá không ngại thì chúng ta ăn chung nhé.
- Em đừng có đánh trống lảng.
- Không có.
Đâu có đâu? Em có đánh trống lảng đâu ạ? Anh không muốn cho em ăn thì thôi.
Cô vờ giận dỗi đứng dậy.
Còn chưa đầy hai giây, Cửu Châu đã kéo cô vào lồ ng ngực mình.
Hắn ôm cô thật chặt, đặt cằm trên đỉnh đầu cô thủ thỉ:
- Thật là.
Sao lúc nào cũng vậy, sao chỉ có em được phép giận, còn anh thì không được phép giận?
Là hắn đang tủi thân đấy mà.
Từ ngày yêu đương với cô, Cửu Châu bị người con gái này trèo lên đầu lên cổ, không còn một chút sĩ diện nào.
- Ừ, thế anh giận đi.
- Thật không?
Cô gật đầu chắc chắn, nở nụ cười đáng tin cậy.
- Thật mà, em có bao giờ nói dối anh đâu.
Hì hì!
Hắn nhìn cô với vẻ mặt không tin lắm, xong vẫn lấy miếng thịt từ trên tay cô ra, cho vào miệng.
- Thế anh bắt đầu giận nhé.
Một! Hai! Ba.
Anh giận rồi đấy.
Em dỗ anh đi!
Trái tim cô muốn nổ tung khi nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy của Cửu Châu.
Cô nhịn không được, nuốt một ngụm nước bọt, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt.
- Chắc là khoảng thời gian này anh đã sống khổ tâm lắm nhỉ?
Hắn gật gật, chiếu ánh mắt sáng long lanh ấm ức nhìn cô, hoàn toàn đánh bại trái tim sắt đá của Triệu Gia Hân.
- Để tối nay em đền bù cho anh nhé!
- Đền bằng cách nào?
- Chẳng phải anh đã nhịn hai tháng rồi sao? Đêm nay em sẽ lấp đầy khoảng trống trên cơ thể và cả tâm hồn anh.
- Nói xạo!
Chỉ hai từ vang lên đã làm tắt hẳn gương mặt hào hứng của Triệu Gia Hân.
- Anh nói thế là sao?
Thật muốn đánh anh một trận mà.
Tâm trạng cô mà không tốt, cô cho anh ở vậy đến già luôn.
- Em nói là em đến tháng mà.
Ban nãy ở vườn cúc kia em nói thế mà.
Thề đấy!
Cửu Châu oan ức giải thích.
Lòng hắn có chút run sợ.
Chỉ lỡ miệng nói ra hai từ, gương mặt Triệu Gia Hân đã đen lại rồi.
Hắn chỉ lỡ miệng thôi chứ có ý gì đâu mà cô phải nghiêm trọng thế chứ...
- Em lừa đấy.
Thế mà anh cũng tin à.
Triệu Gia Hân bĩu môi khinh thường, cô chủ động ngồi vào lòng anh, ôm lấy eo anh vỗ về.
- Ngoan, em không dại gì mà chọc đến giới hạn chịu đựng của anh đâu.
Vẫn còn nhớ hai năm trước, chỉ vì một lần lầm lỡ trêu chọc hắn mà hôm đấy cô bị hành cho lên bờ xuống ruộng, cơ thể đau đớn đến hai tuần mới khỏi.
Sau đêm đó, Triệu Gia Hân đã từng thề độc là sẽ không bao giờ dụ dỗ Cửu Châu nữa.
Nghĩ tới quá khứ, đến bây giờ tóc gáy Triệu Gia Hân đã