Một năm sau.
"A...!anh đừng đụng, rất đau!” căng đau, hơi nóng một chút, cảm giác giống như có một tảng đá bị nhét vào bên trong, anh đụng vào, làm cô khổ sở kêu thành tiếng, thật rất đau.
Cửu Châu nhìn một bên ngực của cô lớn hơn nhiều, vừa đỏ vừa sưng, cô kêu đau anh lại không dám đụng, ngẩng đầu lên nhìn cô cau mày, thoạt nhìn rất khổ sở.
Trong lòng trầm xuống, nói "Anh đi gọi bác sĩ!” Cửu Châu nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, đưa cho hai người dụng cụ hút sữa, bác sĩ dạy cho anh cách dùng để hút sữa ra cho Triệu Gia Hân.
Lúc bác sĩ đang làm mẫu, thì Triệu Gia Hân chỉ cảm thấy giống như bị kim đâm đau nhói, lại căng đau.
Nhưng lại không thể hét ra ngoài, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Cứ như vậy, học xong chưa? Tự hai người làm đi....!giữ nguyên đầu ti.
Tuyến sữa sẽ thông!” bác sĩ nữ nói xong, đem dụng cụ hút sữa đưa cho Cửu Châu, Cửu Châu càng không ngừng gật đầu.
"Hô....!Đau chết em rồi!” cửa phòng bệnh mới đóng lại, liền nghe Triệu Gia Hân thở dài một hơi nói.
Cửu Châu không lên tiếng, chỉ đem dụng cụ để lên ngực cô, động tác vô cùng dịu dàng, "Bác sĩ nói sữa này bị chua rồi, không thể uống nữa...” anh vừa hút vừa nói.
"Anh nhẹ một chút! Đau chết em!” mỗi lần hút ra, ngực liền căng đau, Triệu Gia Hân khổ sở, phiền não nói, thiếu chút là khóc lên.
"Đã rất nhẹ rồi, dụng cụ này không tốt?” Cửu Châu buông tay, lấy dụng cụ hút sữa ra, cẩn thận quan sát cấu tạo của nó, nghi ngờ mà hỏi.
"Không biết, dù sao cũng rất đau....đúng là hành hạ người mà....” Triệu Gia Hân bĩu môi, than oán nói, chỉ là nhìn con trai một bên, vẻ mặt uất ức lại thoáng bình phục.
Vì con trai, uất ức này có tính là cái gì, lúc sinh con đau nhói tim cũng cắn răng gắng gượng qua, đúng không?
"Vậy anh… ” Cửu Châu đem dụng cụ vứt bỏ ở một bên, nửa người trên cúi xuống trước ngực của cô, sau đó...hoạt động.
"Hô....!Anh....!anh....”
Triệu Gia Hân cúi đầu nhắm mắt lại, dường như Cửu Châu nằm trọn trong lòng ngực cô, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xấu hổ, thẹn thùng, hơn nữa, cô có cảm giác thân thể của mình giống như vì hành động của anh mà có phản ứng....
Hắn buông cô ra, đem sữa trong miệng nhổ vào trong thùng rác, "Mới vừa rồi có đau không?” anh dịu dàng hỏi, cũng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, Triệu Gia Hân cúi mặt xuống, lắc đầu một cái.
"So với cái kia thì dễ chịu hơn, a...” còn chưa nói hết, anh lại cúi đầu...
Đem sữa bị nghẹn hút sạch xong, rốt cuộc cô cũng cảm giác thư thái rất nhiều, Cửu Châu đỡ cô nằm xuống, "Em ngủ đi, chờ tiểu tử thúi tỉnh dậy, anh gọi em....” Cửu Châu đắp kín chăn mỏng cho cô, dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt của cô, "Cực khổ cho em rồi...".
Cô nghe anh nói dịu dàng như vậy, làm lòng cô cảm thấy thật ấm áp, "Anh cũng không được gọi con là tiểu tử thúi, tránh cho về sau con không thích anh đó...!đúng rồi, lúc nào đặt tên cho con trai?” cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, dịu dàng hỏi.
" Dựa theo gia phả của nhà họ Cửu, tiểu tử thúi lấy chữ lót là Kiêu!” Cửu Châu nói xong, đứng lên, đi tới một bên nôi, nhìn con trai giống như heo con ngủ bên trong, trong lòng mềm mại.
"Ừ, nghe rất dũng mãnh!” Triệu Gia Hân xoay người lại, nhìn hắn đang đứng bên nôi, khóe miệng treo nụ cười hạnh phúc.
Giờ phút này Cửu Châu thoạt nhìn như một người đàn ông ở nhà rất bình thường...
"Gọi Kiêu Đằng được không?” Cửu Châu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, dò hỏi.
"Kiêu Đằng? Cửu Kiêu Đằng?" Cô lẩm bẩm trong miệng, "Cái tên này em có cảm giác rất kỳ quái, chẳng lẽ anh tìm trong thơ ca cổ hay sao?” Triệu Gia Hân hỏi.
"Kiêu Đằng, có nghĩa là tung hoành vạn dặm.
Lấy từ bài thơ của Đỗ Phủ “Phòng Binh Tào Hồ Mã”, Kiêu Đằng là chỉ phi nhanh như tuấn mã!” Cửu Châu đứng dậy, ngâm một câu thơ, lại trở về bên cạnh giường nói với cô.
"Anh đang nghĩ tới trong tương lai trong lòng con trai có chí lớn, có hào khí muốn làm gì thì làm miễn không làm điều sai trái” Cửu Châu ngồi ở đầu giường, cúi người xuống khóa chặt cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cô lườm anh nói, "Tương lai con muốn làm gì, em sẽ theo con, em không hy vọng con trai từ nhỏ đã bị truyền vào đầu cái tư tưởng trưởng thành sớm! Nếu như con trai muốn làm gì, chúng ta cũng không được miễn cưỡng! Chỉ cần con trai có thể làm chuyện nó thích là tốt rồi!”.
"Dĩ nhiên, anh đâu có chuyên chế độc tài vậy chứ!” anh cười nhạt mà nói.
"Anh có chuyên chế độc tài không, em còn không biết sao?” liếc mắt nhìn anh một cái nói.
"Cô bé, em nói cho rõ ràng, anh mà chuyên chế độc tài hả?" Cửu Châu cúi người xuống đè cô, phà hơi thở bên tai cô nói.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến toàn thân cô run lên.
"Không được....Nhột....!tránh ra....” Khắp người nổi da gà, cô nói.
Cửu Châu ung dung đứng dậy, nhích người cô ra, liếc một cái, "Nói đi....!cho em cơ hội quở trách anh..."
"Anh rất