Triệu Gia Hân biết da mặt người đàn ông này dày đến cỡ nào rồi, nếu cô càng nói nữa, càng làm cho không khí trở nên ngượng ngùng thêm thôi.
Không phải là cô dễ dãi, mà cô ý thức được dù mình có làm gì cũng không có lợi cho mình.
Hắn sẽ có cớ để châm chọc cô theo cách bi3n thái.
Vậy thì thà không nhắc lại, cứ để hắn quên đi những kí ức về cơ thể cô.
- Quên đi, quên tất cả những gì anh vừa thấy đi.
Tôi không muốn nói chuyện này nữa.
Triệu Gia Hân không muốn đôi co với hắn nữa.
Cô xua tay, định bỏ đi thì bị một bàn say săn chắc kéo lại.
Cô cau mày, định lên tiếng thì hắn nói:
- Đừng đi!
- Còn sao nữa, anh còn muốn làm gì tôi sao? Nói cho anh biết, đây là nơi công cộng đấy.
Nếu anh dám làm gì tôi sẽ hét lên.
Triệu Gia Hân khó chịu ra mặt, cô gắt gỏng đáp trả hắn.
Ai bảo hắn dám nhìn trộm cô.
Thứ đàn ông không có liêm sỉ.
Tuy nhiên, trái ngược với cô, Cửu Châu tỏ ra rất điềm tĩnh.
Hắn không đáp ngay, hắn ta nhân cơ hội nắm lấy eo cô, xoay người cô đứa tựa lưng vào lồ ng ngực mình, để họ đứng đối diện với gương lớn.
- Sao em cứ phải nghĩ xấu tôi như vậy? Tôi đâu có làm gì.
Chỉ muốn bảo em soi gương chút thôi.
Em không định xem mình xinh đẹp đến mức nào ư?
Vài sợi tóc rơi xuống khuôn mặt cô, Cửu Châu đưa tay vén chúng lên, đồng thời giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc rối.
Triệu Gia Hân nhìn trong gương, ngẩn ngơ với vẻ đẹp của mình.
Cô gái trong gương có mái tóc dài buông xõa hai vai, khuôn mặt trắng khuông tì vết, đôi mắt trong veo, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím thoa một ít son màu đỏ tươi càng làm cho gương mặt cô trở nên tươi sáng rạng ngời.
Ban nãy Triệu Gia Hãn không nhìn kĩ, Cửu Châu quả là có mắt nhìn đồ.
Chiếc váy cúp ngực màu xanh nhạt óng ánh, dài đến qua gối, không quá lộ liễu, kín đáo mà thanh tao, càng làm cho vẻ đẹp của cô trở nên thần bí, làm cho con người ta muốn khám phá tức thì.
Triệu Gia Hân bây giờ, không thua kém mấy những minh tinh hạng A cả.
- Đẹp không?
Triệu Gia Hân không đáp lời.
Hắn vuốt v e mái tóc đen mềm mại của cô, nhìn cô ở trong gương, dịu dàng hỏi.
Cô có biết chăng, khi cô khoác lên bộ váy đó, cô quyến rũ đến nhường nào.
Hắn chỉ muốn nhốt cô lại, để cô trong tầm mắt của hắn.
Cô xinh đẹp thế này, hắn không muốn những gã đàn ông ngoài kia nhìn thấy cô được.
Nhưng hắn đã không làm thế.
Cửu Châu rất thương cô, muốn chắp cho cô một đôi cánh để cô tự do bay lượn trên bầu trời đầy nắng và gió, còn hằn sẽ là phượng hoàng ở phía sau để bảo vệ cô.
- Sao nào, nhìn đẹp đến ngẩn ngơ rồi à? Đúng vậy, hôm nay em rất đẹp!
- Không đẹp thì tôi đã không làm nghệ sĩ làm gì.
Dù nhan sắc của Triệu Gia Hân so với mặt bằng chung của giới showbiz không có chỗ nào hơn người khác, không được gọi là quá xuất sắc nhưng cô vẫn chưa bao giờ tự ti về nó và cũng luôn khẳng định vẻ đẹp của chính mình.
Cô tâm niệm rằng, cha sinh mẹ đẻ, ba mẹ cho cô ngoại hình như thế nào thì cứ chấp nhận vậy đi, yêu lấy món quà mà ba mẹ trao tặng.
Nhan sắc dù quan trọng thực sự, nhất là đối với cái nghề diễn này của cô.
Nhưng không sao, chỉ cần cô có đam mê, đi lên bằng thực lực sẽ trụ được trong cái vòng xoáy đầy chông gai và hiểm trở này thôi.
Và cũng chính cái tính khí cứng cỏi này mà ngần ấy năm bị Lâm Uyển Đình dùng trăm phương ngàn kế để vùi cô te tua bầm dập mà Triệu Gia Hân vẫn không bỏ nghề, không quyền không thế ngẩng cao đầu một mình chống lại bão giông.
Càng bị vùi dập cô càng muốn đứng lên để chứng tỏ với cả thế giới rằng bản thân mình làm được, cô có thể làm được nhiều hơn thế.
Cô sẽ đứng lên trở mình, sẽ không vì những thứ xấu xa dơ bẩn kia mà lùi bước trên con đường chinh phục ước mơ và khát vọng của cô đâu.
Cái sự cứng đầu này của cô, làm cho người khác vừa cảm thấy khâm phục, vừa cảm thấy thật đau lòng.
- Ha ha ha!
Cửu Châu cười nhạt.
Hắn không ngờ cô lại tự tin đến thế.
Cứ nghĩ cô sẽ thẹn thùng chứ.
Vậy là hắn khen thừa rồi sao?
- Được