Cửu Châu nhìn kĩ cô một chút, để chắc chắn cô không có chuyện gì, hắn mới ngửa cổ rót rượu.
Chất lỏng cay nồng tràn vào cổ họng làm trôi hết đi tâm trạng đau buồn của hắn.
Cửu Châu muốn nói chuyện với cô.
Nhưng lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn ngần ngại không nói.
Ai ngờ, Triệu Gia Hân lại là người bắt chuyện trước:
- Buổi dự tiệc thế nào? Anh không đi nữa ư?
- Không đi nữa, tôi bảo Trạch Nhân hủy lịch rồi, cũng không quan trọng lắm.
- Là tại tôi sao?
- Không phải.
Là tại tôi.
Tôi không nên kéo em về nhà.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Triệu Gia Hân.
Hắn nhìn cô, cũng bất giác bật cười.
- Hôm sau chúng ta đi bù nhé!
Hắn ngỏ lời.
- Ừ, chắc anh cũng phải đi xã giao nhiều lần.
- Em không thay quần áo sao? Mặc bộ đồ đó em không thấy khó chịu à? Có vẻ hơi vướng víu thì phải.
- Anh không nói thì tôi cũng không nhớ đâu.
Thôi kệ, để vậy đi.
- Không thay đi ngủ sẽ khó chịu đó.
- Không sao, lát nữa tôi sẽ thay sau, anh đừng lo mà.
Hì hì!
Hắn gật đầu, theo ánh mắt cô nhìn lên bầu trời đầy sao kia.
Trời đẹp lắm! Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngắm nhìn cảnh vật đẹp đến vậy.
Từ khi lập công ti nhỏ đến lúc gánh vác cả tập đoàn lớn, ngày nào ngày đấy hắn đều bận tối mắt tối mũi, quay cuồng trong công việc, đâu có thời gian thưởng thức những thú vui bình dị như thế này.
Lòng Cửu Châu cảm thấy thanh thản, hắn lại ngắm nhìn cô.
So với sao trên trời, hắn càng thích ngắm nhìn gương mặt của Triệu Gia Hân hơn.
- A, anh nhìn kìa, sao băng kìa! Đây là lần đầu tôi thấy sao băng đó.
Đột nhiên Triệu Gia Hân reo lên, cô vui đến nỗi đứng hẳn dậy, đôi chân hơi nhún nhảy, hết nhìn Cửu Châu rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao.
Cửu Châu không hề phụ lòng cô, hắn nhìn theo hướng chỉ tay của Triệu Gia Hân nhưng chỉ thấy một tia sáng lóe lên rồi tắt vụt.
- Ước đi, mau ước đi!
Cửu Châu làm giống như cô vậy, lẩm bẩm một điều mình mong muốn, điều ước sẽ thành sự thật.
Triệu Gia hân rất có tinh thần, hào hứng chắp hai bàn tay lại với nhau, nhắm chặt mắt, cúi đầu miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Còn hắn vẫn ngồi đó, không có ý định ước điều gì cả.
Lúc cô quay lại, thấy Cửu Châu nhìn mình, trên môi hắn vẫn nở một nụ cười.
Bị người khác chứng kiến mình làm điều ngây thơ như vậy, Triệu Gia Hân có chút ngại ngần, cô ngượng ngập hỏi:
- Anh...!Không ước sao?
- Tôi không tin vào điều ước.
Hắn trả lời thẳng thắn như vậy khiến cô muốn độn thổ.
Hắn đâu phải là cô nên đương nhiên sẽ không tin vào sao băng gì đó rồi.
Cô có chút hối hận, biết vậy ban nãy không bảo hắn ước làm gì, quê thật đó!
- Em ước gì vậy? Nhìn em rất vui vẻ.
Vui đến nỗi khiến tôi thật tò mò.
- Không nói đâu.
Điều ước nói ra sẽ mất linh đó.
- Ô, vậy à.
Cửu Châu cười nhạt.
Tuy hắn không có ý kiến với những người tín ngưỡng thần linh nhưng hắn vẫn không thể tin vào nó.
Nếu tất cả mọi điều ước đều thành sự thật thì con người trên thế gian này sẽ không phải khổ sở rồi.
Càng về đêm, trời càng trở lạnh, thỉnh thoảng cơn gió nhẹ lại lướt qua làm da thịt nổi lên những lớp sần sùi.
Cửu Châu vốn là đàn ông con trai, từng nằm gai nếm mật, nên loại gió này có là gì.
Vả lại hắn còn mặc một chiếc áo nỉ dài tay che chắn da thịt trước những con gió nữa.
Nhưng Triệu Gia Hân vốn là con gái.
Tuy sức đề kháng của cô cao nhưng cô lại chịu lạnh rất yếu, chiếc váy cô đang mặc còn lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, cơ thể cô bắt đầu rùng mình run rẩy.
Cửu Châu rất quan tâm Triệu Gia Hân.
Chỉ cần một cái cau mày nhẹ của cô cũng có thể khiến hắn lo lắng không yên rồi.
Sau vài đợt gió như vậy mà vẫn thấy cô ngồi yên không nhúc nhích, Cửu Châu không còn kiên nhẫn nữa mà phải mở miệng hỏi:
- Hay là vào nhà nói chuyện đi, trời ngoài này lạnh lắm!
- À, anh lạnh sao?
Hắn không nói thì cô cũng không để ý trời đã trở lạnh từ lúc nào.
Điểm mạnh của cô chính là khi thất thần sẽ không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Dù chịu lạnh yếu nhưng ban nãy thực sự cô cũng không để ý là mình đang lạnh.
Lí do này có hơi vô lí nhưng đó chính là đặc điểm của cô.
Có lẽ là