Cửu Châu cau mày nhìn cô gái đối diện.
Con mèo nhỏ này, đang nói linh tinh gì không biết.
Là mắng chửi hắn sao? Cũng thật là quá đáng, là do cô say rượu hay muốn mượn rượu để nói xấu hắn đây.
Kể ra cô nói cũng không sai.
Hắn xấu xa là thiệt.
Vì thế hắn không có lí do gì trách mắng cô cả.
Cơ mà hắn cũng chẳng nỡ làm vậy.
- Say chưa? Để tôi còn mang em vào phòng ngủ?
- Xì!
Triệu Gia Hân lấy một tay chống cầm, lườm hắn.
Cái gì mà say chưa chứ? Cô đâu có dễ say như vậy? Hắn quá khinh thường cô rồi.
- Rủ anh uống rượu mà anh ăn uống như mèo thế kia, thật là chán! Tôi chưa say, tôi không giống như anh, đến uống rượu cùng phụ nữ cũng không dám uống.
Đàn ông con trai gì mà kém vậy? Tửu lượng kém hơn cả tôi nữa.
Đúng là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi.
Hừ, nếu không chịu nổi thì anh đi ngủ trước đi, để tôi ngồi một mình ở đây cho đến hết đêm, muỗi cắn, trời lạnh cũng được.
Đừng cản trở tôi uống rượu.
- Ơ kìa, tôi đâu có ý đó!
Tự dưng bị mắng oan nên hắn có chút uất ức.
Cái gì mà "tửu lượng kém hơn cả tôi" chứ? Hắn uống rất giỏi đó nha.
Là do hắn không muốn uống thôi.
Cửu Châu sợ khi rượu vào người, hắn sẽ có những cảm xúc không nên có.
Rất có thể khi hắn ngà ngà say, hắn sẽ mất kiểm soát, mất ý thức mà đến bên cô, đến bên người mà hắn yêu để bộc lộ những cảm xúc mà hắn đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Và rất có thể, khi say rượu, con người thật của hắn sẽ lộ ra, hắn sẽ không tự chủ được mà làm những chuyện đồi bại với Triệu Gia Hân.
Triệu Gia hân nếu biết được giờ phút này, Cửu Châu đang nhìn cô với ánh mắt nhuốm màu tình d*c, liệu cô sẽ nghĩ như thế nào? Có hoảng sợ mà xa lánh hắn không? Có sợ hãi mà cảnh giác hắn không? Chắc chắn là có.
Vì Cửu Châu biết điều đó nên đã không dám thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội làm nhục cô.
Hắn buộc phải giữ tỉnh táo khi nhìn vào chiếc cổ trắng nõn, khe núi lấp ló sau chiếc tấm vải mỏng manh.
Hắn phải chịu đựng khổ sở như thế, vậy mà Triệu Gia Hân lại cho rằng hắn uống rượu rất kém, làm hắn có chút bất mãn.
Nhưng hắn cũng không rảnh rỗi để đôi co với một người say được.
Vì khi say, người ta đâu hiểu chuyện mình nói là gì.
- Cửu Châu, rượu...!Rượu...
Uống cạn chai rượu còn lại, Triệu Gia Hân bây giờ đã say bí tỉ.
Cô nằm gục xuống bàn, thều thào, hai tay khẽ lay động đập nhẹ vào mặt bàn.
Cửu Châu nhìn cô, làm dáng vẻ bất đắc dĩ.
Hắn tiến lại chỗ cô ngồi, ôm lấy eo cô, nhắc bổng lên:
- Em say rồi, để tôi dẫn em vào giường.
- Chưa, tôi chưa say, tôi muốn uống thêm vài chai nữa.
Mang rượu ra đây! Này, anh có nghe thấy không vậy?
Cái chưa say của cô cũng chỉ là những cái phản kháng yếu ớt, những cú đấm nhẹ như xoa vào lưng Cửu Châu.
Hắn dễ dàng nhấc cô lên, người cô nhẹ như bông, mềm nhũn tựa vào ngực hắn, hắn bồng cô theo kiểu công chúa vào phòng, đặt cô nằm lên chiếc giường màu trắng tinh.
Hai mắt Triệu Gia Hân nhắm tịt, đúng như cô nói khi say có thể dễ ngủ hơn, cô đã không còn ý thức nữa.
Cửu Châu định để cô như vậy mà ngủ luôn.
Hắn cũng lên giường, nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng, đắp trên người bọn họ một chiếc chăn bông.
Nhưng khổ nỗi, chiếc đầm cô đang mặc là đầm dạ hội, trên nó có những phụ kiện theo kèm nên rất vướng víu.
Thậm chí, có viên ngọc trai đính trước ngực cô đâm vào người hắn khi hắn ôm cô.
Những chỗ khác cũng không khá khấm hơn.
Những chấm nhỏ li ti trên thân váy khiến hắn ngứa ngáy.
Một lúc sau, khi không đủ khả năng chịu đựng nữa, Cửu Châu mới bật dậy, tìm trong tủ một chiếc váy ngủ của cô.
Tuy nhiên, hắn lại không tìm thấy cái nào.
Rõ ràng hắn chuẩn bị nhiều lắm mà? Bất đắc dĩ, không có chiếc nào, hắn đành phải lấy tạm trong tủ của hắn một chiếc áo ngủ của mình để mặc cho cô.
Lòng tự nhủ: Áo nào mà chả như áo nào, đều là vải cả.
Cô mặc đồ hắn thì sao chứ, có phải phơi thân cho hắn xem