Trong đầu nghĩ ra một kịch bản dài như thế nhưng thực tế Cửu Châu lại không hề làm thế.
Điều quan trọng là hắn luôn quan tâm đ ến suy nghĩ và cảm xúc của Triệu Gia Hân nên sẽ không muốn làm tổn thương cô.
Muốn chiếm hữu lấy trái tim của một người con gái, phải thật từ từ, nhẹ nhàng.
Nếu manh động, sợi dây tơ hồng hàn gắn sẽ bị đứt, cô sẽ chẳng là của hắn nữa.
Cửu Châu biết vị trí của mình trên thương trường, hắn có thể dùng thủ đoạn để ép cô cả đời đời kiếp kiếp ở bên hắn.
Nhưng ở đây Cửu Châu không làm thế.
Đó là hạ sách.
Cửu Châu dùng thủ đoạn trên thương trường, từng dùng thủ đoạn với rất nhiều người.
Chẳng nhẽ cô gái mà hắn yêu hắn cũng muốn dùng cái thủ đoạn hèn hạ của hắn sao? Hắn đương nhiên không muốn làm thế.
Hắn yêu cô.
Cửu Châu yêu Triệu Gia Hân.
Dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không bao giờ muốn làm tổn hại cô đâu.
Hắn muốn cơ thể cô, nhưng hắn lại muốn cả trái tim cô.
Tình yêu là thế, sức mạnh tình yêu có thể cảm hóa con người.
Ai mà ngờ, một kẻ từng là xã hội đen, lạnh lùng tàn ác, bước lên sự đau khổ của người khác mà từng bước đi lên như hắn lại có thể mang cảm xúc yêu thương với một cô gái nhỏ bé.
Phải chẳng cô gái ấy chính là thiên thần hay ác quỷ được phái đến làm thay đổi cuộc đời hắn? Với Cửu Châu, Triệu Gia Hân chính là một thiên thần.
Là thiên thần đẹp nhất, lương thiện nhất, trong sáng nhất trong các loại thiên thần.
Cô chính là ánh nắng, là tia sáng le loi, tỏa hơi nóng lên cơ thể hắn, thắp lên trái tim lạnh lẽo một đốm lửa sáng.
Dù chỉ là một đốm nhỏ lẻ loi nhưng dần dần lại bùng cháy lên, tỏa hơi ấm khắp trái tim, ngọn lửa của tình người nồng ấm, ngọn lửa của tình yêu đôi lứa bồng bột và nhiệt huyết.
Cửu Châu bừng tỉnh sau dòng suy nghĩ miên man.
Hắn nhìn cô gái đang ngủ say như chết ở trên giường, bàn tay cô khẽ lay động.
Hắn tiến lại gần, tay phải hắn hướng lên phía trước, từ từ, dần dần cúi xuống, rồi chạm đến da thịt mềm mại của Triệu Gia Hân.
Bàn tay hắn nóng như lửa đốt, khi tiếp xúc với thân thể cô thì lại càng nóng hơn.
Cửu Châu ngồi xuống bên giường, cố tìm vị trí khóa váy, hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng để không nhìn thấy những gì không nên thấy.
Nhưng cảm giác là thật.
Bàn tay hắn chạm đến hai gò đồi trước ngực cô, chạm tới eo cô, chạm gần đến vị trí giữa đùi, rồi mới lần mò ra sau lưng tìm khóa kéo.
Triệu Gia Hân đang nằm tư thế ngửa, mà khóa kéo thì ở đằng sau lưng khiến cho Cửu Châu khó khăn trong việc c ởi đồ.
Vì thế, hắn phải nâng người cô lên, để mặt cô úp vào ngực hắn thì mới có thể kéo được.
"Xoạt" tiếng khóa áo vang lên.
Một tiếng, hai tiếng rồi đến tiếng thứ ba, cơ thể hắn đã nóng bừng lên, mùi thơm hoa nhài từ tóc cô vẫn còn vương vấn.
Thứ cứng cáp phía dưới ngóc đầu dậy, chạm vào đùi cô.
Cứ như vậy, hắn sẽ không chịu nổi nữa.
Cửu Châu sẽ chết vì phải "nhịn" mất.
Hắn không kìm được buông tay một cái, rầm một cái Triệu Gia Hân ngã ra giường.
Lực mạnh khiến cô nhăn nhó.
Nhưng rất nhanh sau đó lại nằm ngủ ngon lành.
Cửu Châu dứt khoát đứng phắt dậy, hắn sẽ không chịu nổi nếu cứ ở sát cạnh cô mà không làm gì mất, hắn sẽ điên lên mất.
Cười khổ nhìn "người anh em" phía dưới căng cứng, bị giày vò khó chịu, hắn cũng chỉ biết lắc đầu.
Biết làm sao được, thời cơ chưa chín muồi, hắn không thể làm gì được.
Nếu sau này, Triệu Gia Hân thuộc về hắn, dù cô ngủ hay thức đi chăng nữa, Cửu Châu sẽ không để yên nhìn vật quý giá của mình thiệt thòi đâu.
Cửu Châu phải vào trong nhà tắm, dội không biết bao nhiêu chậu nước lạnh mới có thể đè cơn d*c vọng xuống.
Lúc ra ngoài, hắn tính nằm xuống cạnh cô, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, Cửu Châu lại lấy trong tủ một chiếc chăn mỏng rồi đến sô pha đối diện nằm ngủ.
Nhưng trằn trọc một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, cảm thấy bộ váy kia vẫn làm cho hắn vướng mắt.
Sao ban nãy hắn lại cảm thấy nó thuận mắt chứ? Vương víu như thế cơ mà.
Cô ngủ liệu có khó chịu không? Chắc là có vì chỉ nằm cạnh thôi Cửu Châu cũng đã thấy khó chịu rồi.
Trong