Trước khi xuống xe, Lưu Hương gỡ hết dây trói trên người Tô Ý Hoan, sau đó kéo cô đi thẳng vào trong hội quán, vừa đi còn không quên nói với cô:
“Nhị tiểu thư! Phu nhân sắp xếp cho cô một hỉ sự tốn rất nhiều công sức, cô phải tuân theo ý nguyện của phu nhân đi! Nếu không hôm nay cô đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này!”
Thế nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Tô Ý Hoan, bà ta lại cười càng sung sướng hơn: “Cô nhìn tôi như thế làm gì? Yên tâm, thằng cháu tôi chỉ tuổi hơi lớn chút thôi, nhưng nó là mẫu người thương vợ điển hình.
Cô đi theo nó, nó nhất định sẽ coi cô như báu vật mà nâng niu.
Tiểu thư bé của cô cũng đáng yêu thật, phải không?”
Đến cuối, Lưu Hương nói một câu chẳng liên quan đến mấy câu bên trên nhưng lại khiến Tô Ý Hoan lo lắng.
Đây là đang lôi con gái ra uy hiếp cô ư?
Vốn định nhân cơ hội bước vào hội quán nhiều người, vùng lên chạy thoát, nhưng đến giờ nghe câu nói này Tô Ý Hoan lại chùn bước.
Chỉ là mãi sau này cô mới nhận ra sự lo lắng của mình thừa thãi, bố của con gái cô là ai chứ?
Nghe lời Lưu Hương xong, Tô Ý Hoan chỉ biết cắn môi ngoan ngoãn bước vào trong.
Lúc này, ở phía bàn đặt trước đã có một người ngồi chờ sẵn, Tô Ý Hoan đánh giá từ trên xuống dưới rồi nhếch miệng cười.
Đúng là mối hôn sự ‘tốn rất nhiều công sức’.
Người đàn ông ngồi phía đối diện đầu cạo trọc, nước da sạm đen sần sùi, hai má còn mờ mờ nhìn thấy vết rỗ.
Bờ môi anh ta có vẻ do hút thuốc nhiều nên tím tái, dày cộp, kết hợp với đôi mắt một mí xếch ngược thật khiến người đối diện khó mà nghĩ tốt cho được.
Điều đáng sợ hơn nữa là anh ta vừa mới cạo râu gọn gàng, thế nhưng quên mất chưa cắt lông mũi, mấy cọng thò ra khỏi lỗ mũi khiến Tô Ý Hoan nhíu mày ngay lập tức.
Phía đối diện, Lưu Đức Hoa thấy Lưu Hương dẫn người tới, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy ánh mắt anh ta đã sáng rực.
Thiên thần!
Anh ta sống tới từng này tuổi còn chưa thấy ai đẹp như cô gái này, nước da trắng nõn nà, dáng người thon thả cần ngực có ngực, cần mông có mông, đôi môi đỏ tuy đang bặm lại tỏ vẻ rất khó chịu nhưng vẫn chẳng thể làm anh ta tụt hứng.
Mẹ nói đúng lắm, già Hương sẽ không bao giờ để thằng cháu trai này thiệt thòi.
Lưu Đức Hoa kích động vui mừng đứng bật dậy: “Em là nhị tiểu thư nhà họ Tô hả? Anh là Lưu Đức Hoa, cháu già Lưu Hương.
Anh nghe nói em muốn tìm một người đàn ông có thể chăm lo cho gia đình, toàn tâm toàn ý với em, vừa hay, anh hoàn toàn phù hợp!”
Tô Ý Hoan chẳng nói năng gì, đến tay cũng không buồn đưa ra bắt, cô khoan thai ngồi lật giở menu để chọn đồ uống.
Ở khoảng cách gần chỉ ngăn nhau bởi cái bàn rộng gần 100cm như này, Lưu Đức Hoa mới nhìn rõ vẻ đẹp của Tô Ý Hoan.
Đẹp quá.
Từ lông mày đến đôi mi đều toát ra cảm giác ướt át, quyến rũ khiến anh ta bủn rủn chân tay, chỉ muốn lập tức động phòng!
Lúc này Tô Ý Hoan ngước mắt lên, chỉ một cái cũng đủ câu hồn đoạt vía.
“Tô Ý Hoan.” Cô lạnh lùng nhả ra ba chữ, sau đó đưa menu cho phục vụ đang đứng chờ: “Một ly latte