“Cô Tô, sao cô lại ở đây?”
Đã rất lâu rồi Sở Ngôn Khanh chưa gặp lại Tô Ý Hoan, kể từ ngày cô bỗng dưng biến mất khỏi nhà hàng.
Nhìn ngắm kỹ khuôn mặt đang hốt hoảng của Tô Ý Hoan xong, Sở Ngôn Khanh lại nhìn về phía sau lưng cô, nhìn thấy một gã đàn ông bặm trợn đang khép háng tập tễnh chạy theo.
Tô Ý Hoan vừa thấy người đàn ông đó, vội vàng trốn ra sau lưng Sở Ngôn Khanh.
Lưu Đức Hoa chạy tới nơi, thấy vợ tương lai của mình lại chủ động nép sau lưng một gã quần áo lụa là, mặt hoa da phấn thì vô cùng phẫn nộ, hét ầm lên:
“Này! Thằng ẻo lả kia! Mày là ai mà dám ôm vợ tao hả? Mau buông vợ tao ra!”
Câu nói này của Lưu Đức Hoa đã thành công thu hút sự chú ý của những vị khách tò mò.
“Cái cô gái xinh đẹp kia thế mà lại lấy một gã chồng xấu xí còn thô kệch như thế á?”
“Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu! Uổng phí quá!”
“Không lẽ chàng trai khôi ngô kia là đối tượng ngoại tình, chồng đến bắt gian?”
“Chồng mà như thế thì tôi cũng ngoại tình, ha ha!”
Ánh mắt mọi người nhìn xoáy sâu vào ba người, Sở Ngôn Khanh cảm thấy rất rất không vui., anh nhướn mày nhìn gã đàn ông trước mặt: “Vợ ư? Vợ anh?”
“Đúng! Cô ta là vợ của tao, cảnh cáo mày, mau chóng buông vợ tao ra! Nếu không, ông đây sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt ngay đôi dâm…”
Bốp!
Lưu Đức Hoa còn chưa nói hết, mặt đã lĩnh trọn vẹn cú đấm của Sở Ngôn Khanh.
Đấm xong anh còn vẩy vẩy tay: “Lâu rồi không đánh ai, đúng là đau tay mà!”
Lưu Đức Hoa bị chọc tức, định lao lên đấm trả, nhưng chưa kịp ra tay đã bị vệ sĩ của nhà hàng xách nách kéo hẳn lên, chân còn chẳng chạm được tới đất.
Lúc này, quản lý của nhà hàng đi ra, lịch sự hỏi han: “Sở thiếu, anh không sao chứ?”
“Không sao, hôm nay khiến chỗ cô náo nhiệt một phen thế này chắc chắn sẽ có khách phàn nàn, xin thứ lỗi nhé!” Sở Ngôn Khanh đáp lại lời cô quản lý xinh đẹp rồi nhìn Tô Ý Hoan đứng đằng sau, sau đó quay sang: “Sảnh tầng hai còn phòng không, phiền cô sắp xếp một phòng riêng và chuẩn bị ít khăn khô, nước ấm cùng dầu gió giúp tôi nhé!”
“Được, có ngay.”
Sắp xếp xong mọi thứ, Sở Ngôn Khanh nhìn Tô Ý Hoan: “Cô Tô, xin mạo phạm!” Nói rồi chàng trai bèn nhấc bổng cô lên.
“Này thằng ẻo lả kia, buông vợ tao ra!” Lưu Đức Hoa thấy người đẹp của mình bị đụng chạm, càng điên tiết hơn, chân tay vung loạn xạ.
Sở Ngôn Khanh xoay người lại, nhìn anh ta rồi cười nhếch miệng: “Mày xứng sao? Đồ cóc ghẻ!”
Nói xong quay người đi thẳng, đằng sau Lưu Đức Hoa bị người ta lôi ra ngoài còn không quên gào thét: “Cái gì? Mày bảo tao là cóc ghẻ, là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ư? Thằng ranh!”
Trên tầng hai…
Sở Ngôn Khanh cẩn thận đặt Tô Ý Hoan ngồi xuống ghế, còn bản thân anh thì khuỵa gối chạm xuống đất, định cầm cổ chân cô lên.
“Cô Tô, chân cô bị trật rồi, xin phép được thất lễ nhé?”
Nhìn thái độ dịu dàng của người đối diện, Tô Ý Hoan bối rối gật đầu.
Vậy là Sở Ngôn Khanh nhẹ nhàng tháo chân cô khỏi đôi giày búp bê, dùng khăn nóng chườm lên, từ từ lăn qua lăn lại.
“Sẽ hơi nóng một chút, cô chịu đựng nhé!”
“Ừm…”
Bàn tay chàng trai cứ lăn qua lăn lại, tiếp xúc với bàn chân nhỏ khiến Tô Ý Hoan thẹn thùng không thôi.
“Cô Tô này, người đàn ông ban nãy…” Sở Ngôn Khanh chủ động lên tiếng, xua tan bầu không khí trong phòng.
“Là người mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mặt.”
“Cái gì?!” Nhất thời, khuôn mặt Sở Ngôn Khanh ngẩn ra, lát sau anh chau mày: “Sao mẹ cô lại có thể tìm cho cô một người như vậy chứ? Rốt cuộc bà ấy coi cô là cái gì vậy!”
Tô Ý Hoan cười nhạt, không đáp lại.
Một lát sau, cơn đau dưới chân đã thuyên giảm, Tô Ý Hoan tự đứng lên, thử đi tập tễnh vài bước cho quen rồi quay lại nhìn Sở Ngôn Khanh: “Cảm ơn anh hôm nay đã giải vây cho tôi, e là người đàn ông đó vẫn lảng vảng quanh đây, không biết có thể đi nhờ xe anh một đoạn tới nơi đông người không?”
Sở Ngôn Khanh cũng đứng dậy, chỉnh lại bộ vest trên người: “Rất sẵn lòng.”
...****************...
Đã nhiều ngày Trần Niệm Lâm không quay lại căn biệt thự đó, trong lòng lại có chút cảm giác nhớ nhung, quyến luyến lạ kỳ.
Anh ngồi trong phòng