Sau khi đưa Tô Ý Hoan trở về, Trần Niệm Lâm cùng cấp dưới quay trở lại doanh trại xử lý công việc, mãi đến tối muộn anh mới trở về nhà.
Bước vào phòng ngủ của Trần Tĩnh Di, con bé vẫn chưa ngủ, lúc này đang nằm trên giường tô tô vẽ vẽ.
Khi vừa ngẩng lên thấy bố, Trần Tĩnh Di vui mừng quăng luôn cây bút màu trong tay, bật dậy:
"Bố!"
Ánh mặt con bé giống hệt ai kia, làm anh vừa bực vừa lưu luyến.
Giơ tay ôm con gái vào lòng, Trần Niệm Lâm chau mày:
"Sao còn chưa ngủ hả? Có biết giờ là mấy giờ rồi không?"
Trần Tĩnh Di dụi mặt vào bả vai bố mình, giọng thủ thỉ: "Thực ra con buồn ngủ lắm rồi, nhưng cụ bảo nay bố sẽ về, nên con...!nên con cố...! thức..." Nói xong thì cả người cũng chìm vào giấc ngủ.
Trần Niệm Lâm cười khổ.
Đây là con gái của Cửu gia lừng danh Diệp Thành hay sao? Đây rõ ràng là heo đầu thai, mới thế đã ngủ rồi.
Bế vác con gái trên vai, Trần Niệm Lâu vuốt mái tóc tơ của nó, giật mình phát hiện tóc đã dài hơn nhiều.
Anh cũng bất chợt nhớ lại quá khứ, ngày mà nhà họ Trần nhìn thấy một đứa bé đỏ hỏn đựng trong làn mây đan giữa đêm bão táp mưa sa.
Khi ấy ông cụ Trần quá nóng lòng có chắt bế, nên khăng khăng khẳng định đứa bé là con anh, thậm chí còn ra lệnh anh phải xin nghỉ phép để chăm nó.
Một tuần liền do nhiễm lạnh mà con bé sốt cao không ngừng, anh hết nửa đêm pha sữa lại tờ mờ sáng lóng ngóng thay bỉm, chật vật mãi cũng đến lúc nó khoẻ hẳn.
Sau khi Trần Tĩnh Di khoẻ lại, nhân lúc ông cụ đi vắng, Trần Niệm Lâm đã sai người bế con bé gửi đến trại trẻ mồ côi, có ý định chu cấp đến khi tìm được bố mẹ nuôi hoặc khi nó tròn 18 tuổi.
Ai ngờ việc này khiến oing cụ nổi trận lôi đình dùng đến cả gia quy để đánh anh.
Nhân tiện còn quẳng cho anh một bản xét nghiệm giám định quan hệ cha con.
Ấy vậy mà đứa nhóc phiền phức đó lại thật sự là con gái anh!
Trần Tĩnh Di sau đó cũng được đón về nhà họ Trần, sống trong sự yêu thương của cụ.
Đi cả một vòng trái đất, hoá ra con nhóc này lại là kết tinh của anh với vợ cũ, một người phụ nữ anh vẫn luôn chán ghét.
Cố Diệp Uyển...
Trong đầu Trần Niệm Lâm thoảng qua cái tên này, hoá ra cô ta dám lừa dối anh.
Chờ Trần Tĩnh Di ngủ thật say, Trần Niệm Lân đặt con bé xuống giường rồi cẩn thận đắp chăn, sau cùng anh khẽ khàng bước ra ngoài, trở về phòng riêng.
Đứng trước ban công châm một điếu thuốc, Trần Niệm Lâm rít một hơi dài rồi gọi thẳng cho Uy Vũ:
"Uy Vũ, sắp đến lúc thu lưới rồi! Điều tra thêm giúp tôi về Cố Diệp Uyển."
Điện thoại ngắt, anh lại bận rộn gọi tiếp cuộc thứ hai:
"Đánh sập công ty nhà họ Tô cho tôi, đây không phải nhờ vả, là mệnh lệnh!"
...****************...!
Đêm khuya, trong phòng Tô Giản Nhu lại vang lên tiếng đổ vỡ.
"Tiện nhân! Kế hoạch chỉ còn một bước lại để mày chạy thoát!"
Lưu Hương đứng một bên mặt mày