Tô Giản Nhu đi tới đi lui trong phòng khách, mặt mày đăm chiêu: "Nói gì đi chăng nữa trong giới kinh doanh Tô thị cũng có danh tiếng nhất định, lần này Diệp thị công khai nhắm vào chúng ta như vậy là có ý tuyên chiến.
Bố mẹ nghĩ xem, hai nhà Diệp - Tô trước nay nước sông không phạm nước giếng, sao anh ta lại tuyên chiến với chúng ta?" Cô ta đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Trọng Nhân: "Bố, chắc chắn là Cửu gia đứng sau chỉ đạo! Cửu gia và cậu ấm nhà họ Diệp qua lại thân thiết từ bé, con không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác!"
Khuôn mặt Tô Trọng Nhân tối sầm lại, ông rơi vào trầm tư suy nghĩ rồi cầm điện thoại đi ra ngoài gọi một cuộc, đến khi quay lại sắc mặt càng kém hơn.
"Giản Nhu, con nói đúng, quả thực là lệnh của Cửu gia!"
Từ Tĩnh Lan ngồi bên cạnh lập tức liếc nhìn Lưu Hương, hôm qua bà đã nghe loáng thoáng vụ Cửu gia phá ngang buổi đăng ký kết hôn, xem ra lần này bà đã sai lầm, đánh giá nhẹ sự cố chấp của Cửu gia với con gái mình.
"Giản Nhu, bây giờ phải làm thế nào?" Từ Tĩnh Lan đi tới nắm tay con gái yêu, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Tô Giản Nhu lặng người, bờ môi cô ta mím chặt lại.
Đến nước này cô ta cũng chưa nghĩ được giải pháp vẹn toàn.
Tiện nhân, không ngờ Cửu gia lại vì nó mà làm đến bước này!
"Nói đi, rốt cuộc bà đã làm chuyện gì động tới vị phật sống đó?" Tô Trọng Nhân càng nghĩ càng thấy khó hiểu, vô duyên vô cớ lại bị chĩa súng tuyên án, thế nào cũng có điều đáng ngờ.
Từ Tĩnh Lan đắn đo một hồi, cuối cùng kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.
"Hồ đồ! Đúng thật là hồ đồ! Chưa kể 5 năm trước chuyện ra như vậy, Cửu gia đã tuyên bố rõ ràng hai nhà Tô, Cố không được giở bất cứ thủ đoạn hay mua chuộc người trong tù động đến con bé! Ý Hoan dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của bà, sao bà có thể làm ra trò thậm tệ như vậy?"
"Tôi còn có cách nào! Duyên cũng đã đứt rồi, giờ Cửu gia tuy chưa hoàn thành lễ đính hôn, nhưng khắp Diệp Thành này có ai không biết nhà họ Cố sắp thành thông gia với bên đó! Nó ra tù rồi còn chưa từ bỏ ý định đeo bám người ta, tôi biết giấu mặt đi đâu?!"
Tô Trọng Nhân nổi giận đùng đùng: "Giờ không phải lúc nói mấy thứ này, chuyện đã vậy rồi, chỉ biết tìm cách giải quyết thôi!"
Vẻ mặt Từ Tĩnh Lan nhăn nhó như ăn phải mướp đắng: "Giờ tới cầu xin Cửu gia, e là khó!"
Cửu gia nổi tiếng là kẻ lạnh lùng, vô tình, một khi đã quyết, đến người thân cũng không nhận.
Bởi vậy năm đó Tô Ý Hoan dù mang danh vợ cũ cũng không thể thoát khỏi án tù dài đằng đẵng.
Bỗng Tô Giản Nhu ở bên cạnh mở lời: "Hay là...!đến nhờ Ý Hoan đi mẹ."
Từ Tĩnh Lan và Tô Trọng Nhân đều nhìn về phía cô ta.
"Mẹ nghĩ xem, chuyện này vì Ý Hoan mà ra, Cửu gia nhắm vào nhà chúng ta cũng vì em ấy, để em ấy đi cầu tình là quá hợp lý rồi!"
Nghe thế, ánh mắt Từ Tĩnh Lan rực sáng, còn Tô Trọng Nhân thì thở dài:
"Trước mắt cũng chỉ còn cách đó thôi.
Hy vọng Ý Hoan nhớ đến ơn nghĩa dưỡng dục bao năm mà giúp chúng ta một lần."
...****************...
Từ ngoại ô trở về, Tô Ý Hoan chỉ ăn tạm bát mì rồi ngủ li bì tới tận xế chiều hôm sau, hoàn toàn không biết tin động trời đã