Mười hai giờ trưa, Tô Ý Hoan vừa tiêm thuốc bổ và dùng xong bữa trưa, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn ra ngoài khung cửa sổ kính lớn, ngắm những bông hoa ngoài ban công, lặng người đi.
Vài tiếng trước cô đã gặp lại Cố Bắc Thần.
Cùng là họ Cố, nhưng Cố Bắc Thần chỉ là con riêng của nhị thiếu gia nhà họ Cố, anh họ của Cố Diệp Uyển.
Từ nhỏ anh đã hay bị Cố Diệp Uyên sai bảo, luôn theo sát cô ta, bởi vậy họ có khá nhiều lần gặp gỡ, Cố Bắc Thần cũng đối xử với cô như em gái.
Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên họ chính thức gặp lại nhau chẳng ngờ trong hoàn cảnh này.
Cố Bắc Thần đang ngồi trước máy tính, tay gõ một hồi rồi lập lệnh in màu, sau đó đẩy một tờ giấy đến trước mặt Tô Ý Hoan.
"A Hoan, chuyện này có lẽ đối với em bây giờ mà nói...!sẽ rất sốc, anh nghĩ em nên để bản thân khoẻ lại rồi hẵng xem."
"Anh Bắc Thần!" Tô Ý Hoan giữ lại tờ giấy đang lật úp dưới bàn, mỉm cười nhẹ: "Anh biết tính em mà, không sao đâu, những cú sốc lớn nhất đời em, em đã vượt qua được rồi."
Cố Bắc Thần thở dài, thả tay ra khỏi tờ giấy: "Vậy...!em tự xem đi, có gì anh sẵn sàng giải đáp."
Lúc này Tô Ý Hoan vẫn nghĩ bản thân có led mắc bệnh hiểu nghèo nào đó, ung thư dạ dày ư? Hay ung thư cổ tử cung? Vậy là cô sắp sửa kết thúc cuộc đời đen tối đầy vết đen này rồi sao?
Cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn lật nhẹ tờ giấy lên, bên trên là một hình siêu âm màu vàng, ngay chính giữa là một khoảng trống màu đen, trong khoảng trống màu đen lại có một chấm vàng nhỏ xinh.
Kết luận của bác sĩ là: Theo dõi thai sớm trong lòng tử cung, túi ối số lượng 1, noãn hoàng (+).
Bên dưới còn đính kèm một dòng chú ý màu đỏ viết hoa toàn bộ: DỰ KIẾN TUỔI THAI 5 TUẦN 3 NGÀY (± 7), CÓ DẤU HIỆU TỤ DỊCH SAU RAU 20%.
Tô Ý Hoan không dám tin vào mắt mình, cô hoảng loạn đưa tay sờ lên bụng.
Tại sao cô có thể có thai được?
Cô đã hỏi đi hỏi lại Cố Bắc Thần rất nhiều lần, kết quả không hề nhầm lẫn.
Vậy...!đứa bé này là con ai?
Tô Ý Hoan ngồi ngắm những bông hoa ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra hơn một tháng về trước.
Một tháng về trước, chỉ duy nhất lần đó cô không tỉnh táo, chính là đêm bị bọn buôn người kia bắt đi.
Chúng hạ thuốc cô, cô không dám chắc bản thân mình đã bị xâm hại lúc nào, là ai xâm hại.
Đêm đó là Trần Niệm Lâm đã cứu cô, chắc chắn anh ta sẽ biết thông tin gì đó.
Đứa bé này xuất hiện không làm cô vui hơn, mà chỉ cảm thấy nặng nề.
Cô không thể sinh ra một đứa con ngoài giá thú mà đến bố đẻ không rõ là ai, nhưng...!đứa bé cũng không có tội.
Lúc này, Trịnh Sâm bước vào, anh ái ngại nhìn Tô Ý Hoan rồi lên tiếng: "Cô Tô, thiếu tướng đã tới rồi."
Tô Ý Hoan không nói gì, cô vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tai dỏng lên lắng nghe tiếng bước chân.
"Nằm xuống, không phải bác sĩ đã dặn dò mấy ngày này cô nên nằm nghỉ thật nhiều sao?"
Đây là câu đầu tiên Trần Niệm Lâm nói kho bước vào phòng.
Anh đi tới nhìn