Lâm An đang tắm thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lập tức chạy ra ngoài xem ai gọi mình, không ngờ số điện thoại mà cô thấy lại vô cùng lạ lẫm.
"Alo? Ai vậy?" Lâm An bắt máy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia khiến cô sững sờ.
"Lâm An à? Là chị, Lâm Song Hà này."
"Chị gọi em có chuyện gì vậy? Chị vẫn ổn chứ?" Lâm An lo lắng.
"Không đâu, có Vũ Thành Luân bảo vệ thì chị có thể gặp chuyện gì được chứ.
Chị gọi đến chỉ để hỏi em có thời gian đi chơi với chị không thôi." Nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô, Lâm Song Hà vội trấn an.
Nghe được Lâm Song Hà không có chuyện gì, cô thở phào.
"Đương nhiên em rảnh rồi, dù sao cũng đang trong thời gian em nghỉ bệnh."
"Vậy chúng ta gặp nhau lúc tám giờ sáng chủ nhật tuần này được chứ?"
"Được, quyết định như vậy đi.
Em đang tắm, có gì mình nói chuyện sau nha.
Tạm biệt chị." Nói xong câu này, cô lập tức cúp máy rồi nhảy vào phòng tắm.
Vì hôm qua trời lại mưa nên thời tiết có phần se lạnh, nếu ở ngoài quá lâu, khẳng định cô sẽ bị cảm.
Đứng dưới làn nước mát mẻ, Lâm An nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Rốt cuộc lý do tại sao cô luôn lo lắng cho Lâm Song Hà, thậm chí bất chấp nguy hiểm để cứu cô ấy? Rõ ràng cô và cô ấy chỉ là người lạ, vậy mà Lâm Song Hà lại đem đến cho cô cảm giác đau đớn tột cùng khi thấy cô ấy gặp nguy hiểm.
Liệu cô và cô ấy có mối liên hệ gì không? Hơn nữa cả hai đều họ Lâm.
Đến đây, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, dù có nghĩ về nó cũng không tìm được chút manh mối nào, không bằng để đầu óc nghỉ ngơi thư giãn.
Cuối cùng chủ nhật cũng đã đến, tuy tận tám giờ mới đến giờ hẹn nhưng Lâm An đã dậy từ lúc sáu giờ để chuẩn bị trang phục và ăn bữa sáng.
Đúng bảy giờ tròn, Lâm An liền bước chân ra khỏi nhà bắt xe buýt đến điểm hẹn.
Không ngờ cô lại đến sớm hơn dự tính tận mười lăm phút nên cô đành vào quán cà phê chờ trước, lúc này cô chợt nhận ra tần suất mình đi cà phê ngày càng nhiều.
Khoảng nửa tiếng sau Lâm An mới thấy mặt Lâm Song Hà, thấy cô đã ngồi đây từ bao giờ, Lâm Song Hà ngạc nhiên.
"Em đến đây lâu chưa? Rõ ràng mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn cơ mà."
"Em đến cách đây không lâu đâu, chị ngồi xuống trước đi." Lâm An cười tươi nói.
Thấy cốc nước chanh đã cạn trên mặt bàn, Lâm Song Hà im lặng một lúc rồi bảo cô.
"Hôm nay chị bao, em muốn uống cái gì cứ gọi.
Không phải ngượng, cứ cho là chị đền ơn em cứu chị đi."
"Em cám ơn." Vì vừa uống một cốc nước chanh nên bây giờ Lâm An cũng chẳng hứng thú