“ Tịch Linh...Tịch Linh...cô không sao chứ?”
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tịch Linh mơ hồ mở mắt nhìn Phong Ly, khẽ lắc đầu.
“ Cô uống thuốc trước đi, vẫn còn nóng”
Nàng đón chén ngọc từ trong tay hắn, mặt không nổi sắc uống hết đến cạn đáy, thuốc rất đắng rất đắng, Phong Ly cũng biết mấy loại dược liệu hạ sốt tức khắc kia sẽ cực kì khó uống liền đưa mấy viên đường đến trước mắt nàng.
Tịch Linh lắc đầu: “ Không cần đâu, không đắng”
Y thuật của y không tồi, nàng thực sự hạ sốt sau một khắc.
Tỉnh táo được đôi chút, Tịch Linh nhìn hắn đang thu dọn ngân châm và chén thuốc, khẽ than:
“ Phong Ly, ta muốn đi, ngài thương xót thì đừng giữ ta lại”
Cạch!
Hắn đặt chén thuốc xuống, giọng nói càng rầu rĩ hơn cả nàng: “ Tịch Linh cô nương, cô không tu tiên cũng được mà...!sao lại không muốn ở lại cả Vân Di, ở đây là nơi có linh khí nhất nhì, cực kì có lợi cho cô an dưỡng”
“ Đây là điện chủ của ngài, ta ở đây thì ngài ở đâu? Hơn nữa, ngài thực sự biết ta không muốn đến gần người tu chân, rất mệt mỏi”
Tịch Linh nhìn y như sắp khóc đến nơi, khẽ lắc đầu: “ Phong Ly, nếu ta và ngài thực sự có duyên, dù ta có đi đến cùng trời cuối đất vẫn sẽ có cơ hội gặp lại ngài, nhưng nếu vô duyên...!cho dù ngài có cưỡng chế lập bao nhiêu lớp cấm chế, ta cũng sẽ dùng tay không đập vỡ nó ra cho ngài xem”
Hắn sực tỉnh, nhớ lại bàn tay nứt xương be bét máu của nàng càng muốn khóc, Tịch Linh cảm thấy bản thân như gặp được Vũ Ngộ thứ 2, đứa trẻ nào cũng sụt sùi khi nàng làm mặt lạnh.
Hiếm khi nàng có tâm tình không xấu, Tịch Linh đứng dậy xoa đầu đứa trẻ còn cao lớn hơn cả nàng, giọng nói nhẹ hẳn đi:
“ Phong Ly ngài là một điện chủ đã kết anh.
Ngài không được phép để người khác nhìn thấy ngài rơi nước mắt, tâm tư của bọn họ đối với ngài sẽ thay đổi khi thấy ngài yếu thế...!”
Tịch Linh đưa tay lau nước mắt cho hắn, dịu dàng như trưởng tỷ bảo vệ đệ đệ của chính mình, đến mức đến Phong Ly cũng không nhịn được cảm thấy tủi thân.
Phong Ly ở tiên môn Trạch Linh chính là điện chủ của điện Dĩ Lạc, là một đại nhân vật thiên tài kinh người kết anh trong 300 năm.
Phong Ly trước mặt nàng là một thiếu niên chân thuần, tràn ngập lòng tốt.
PHong Ly từ trước đến giờ chưa bao giờ khóc trước mặt thúc thúc, nhưng hắn ngày hôm nay rơi nước mắt chỉ vì Tịch Linh muốn đi.
Sương Ngọc chắc chắn sẽ giết nàng.
Tịch Linh nhìn ra bọn họ có liên kết đặc biệt, trong lời kể của tiểu hài tử sướt mướt trước mắt nàng, thúc thúc Sương Ngọc của y bảo vệ y đến mức gần như tách biệt Phong Ly khỏi thế giới.
Kết Anh của y không vững có lẽ do thúc đẩy kết anh quá vội vàng, có lợi cũng càng có hại.
Sương Ngọc yêu thương hắn đến như thế, không thể không biết chuyện này.
Trải