Tịch Linh đưa ra lệnh bài của chưởng môn Sương Ngọc, đây là lệnh bài đặc quyền của hắn ban xuống chỉ được dùng duy nhất một lần, có thể hiệu lệnh trưởng lão trên cả Vân Di, dù chỉ một lần cũng đã đủ kinh động cả giới tu.
Phải biết 12 vị trưởng lão Trạch Linh đều là Nguyên Anh sơ kì và trung kì, cũng đã có người thuộc cả hậu kì, mỗi người một vẻ, nhất nhất tuân lệnh Sương Ngọc.
Xem ra kiếp này của Trường Mục cũng không tầm thường.
Khi nàng còn nhàn nhã với núi sông đất trời, Trường Mục đã thành ma quân nắm giữ thập vị hộ pháp trung thành dưới trướng, nếu không có Tịch Ly, đoán chừng với tâm cao khí ngạo của Trường Mục sẽ không ít lần đến gây sự với nàng và Cửu Lan.
“ Hữu Du – trưởng lão thuần thú phong Trường Tu cung nghe lệnh, thu nhận Tịch Linh vào núi, che giấu một phần khả năng quy phục thuần thú của nàng ta”
“ Tuân lệnh”
Tiếng nói phát ra trong ngọc bài dừng lại, một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, ngọc bài hóa thành bụi lấp lánh tan vào không khí không một vết tích.
Hữu Du mừng còn không kịp, hắn tìm kiếm năng nhân dị sĩ thực sự đã tìm đến phát điên rồi, có Tịch Linh là được, hắn không quan tâm người khác có biết khả năng của nàng hay không, hắn biết là được.
“ Tịch Linh, cô muốn ở chỗ của ta hay ở chỗ Điện Thừa Tô?”
“ Làm phiền ngài chứa chấp rồi”
Sự hớn hở không hề che dấu trong mắt y, Hữu Du đứng phắt dậy, không thể chờ được mà kéo nàng đi đến sau núi.
“ Ta dẫn cô đi đến chỗ này”
Tịch Linh quan sát một lượt đường đi ở đây, chỗ này thực sự rất rộng, bãi tập cũng không hề ít, trường đấu, điện dưỡng, giáo đường, chỗ dạy học nằm khắp phong núi, Tịch Linh lại lần nữa cảm thán sự giàu có đến chói mắt của cả Trạch Linh tông...
Thực sự là quá giàu rồi.
Một địa phương như rừng rậm ở chỗ sâu nhất của núi ngự thú, chắc chắn toàn là thú không thể ngự, Hữu Du muốn kiểm tra nàng.
“ Tịch Linh, chỉ một lần thôi...!ta muốn thấy cô ngự thú”
Tịch Linh nhẹ nhàng bước đến trước cánh rừng, mọi thứ yên tĩnh đến ớn lạnh, gió nhẹ nhàng thổi góc khăn che mặt của thiếu nữ, ẩn hiện đẹp như hư huyễn.
Hữu Du cảm thấy mặt đất dưới chân run lên, đến rồi...
Cây cối đổ rạp xuống, mang yêu khí ngập trời như sóng triều.
Tịch Linh đứng ở đó vững vàng, yên lặng nhìn chúng dần xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Tử Tâm đại mãng to hơn cả cây cột lớn nhất ở Trường Tu cung cũng rì rì trườn tới từ bên trong rừng, loại yêu thú cường hãn này đến Hữu Du cũng phải dè dặt cẩn trọng, Hắc Kim Sư to như một con voi lớn đạp rạp cả cây cối, Lăng Linh Lang có trí khôn ảo diệu, sài lang hổ báo ở rừng bình thường không giống sài lang hổ báo ở nơi này.
Sài lang hổ báo ở nơi này chọn đại một con cũng có thể đem đi tôn thờ thành chúa tể cả một đại