“ Nàng ta thế nào?”
Hữu Du giống như hít phải thuốc, hắn suýt nữa quỳ xuống cảm tạ chưởng môn đại nhân đã đưa người đến Trường Tu cung.
“ Kinh diễm tuyệt thế cũng chỉ như thế thôi”
Sương Ngọc nghe câu than thở của y, chỉ gật đầu một cái rồi thôi.
Dù sao là người sống sót từ hồng triều, hơn nữa còn là thành viên trong quân đoàn vạn cổ, nàng ta sẽ không quá khó khăn trong việc tiếp nhận nơi này.
“ Phong Ly đâu?”
“ À, lúc nãy ta đi có nhìn thấy Triệu trưởng lão đến cung của ta, chắc là đi tìm Tịch cô nương”
“...”
Ở Trường Tu cung, nàng ngồi trên ghế trúc sau tấm màn che, nhẹ giọng nói về linh thú, yêu thú và thần thú.
Môn sinh của nàng đại khái là những tiểu đệ tử mới nhập núi.
Giọng nữ tử nhẹ nhàng bồng bềnh như mây trắng, bọn họ đều thẳng lưng lắng nghe.
Phong Ly đứng bên cạnh cũng thẳng lưng nghe.
“ Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi”
“ Vâng, bái tạ quản sinh”
Bọn họ lục đục đứng dậy dành lễ rồi rời khỏi.
Tịch Linh bỏ quyển trục gỗ xuống, liếc mắt nhìn tiểu Phong Ly cười hì hì đứng kế bên.
“Ngài đến đây làm gì?”
“ ta đến xem cô thế nào rồi”
Tịch Linh đứng dậy khỏi ghế, chắp tay hành lễ với hắn: “ Triệu trưởng lão đã khách khí, ta thực sự đã không sao.
Ở đây tài nguyên phong phú, Hữu trưởng lão cũng rất tốt với ta”
“...”
Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của hắn xụ xuống.
“ Triệu trưởng lão gì chứ...!gọi Phong Ly”
“ Không hợp quy tắc”
“ trước đây cô đâu có gọi ta như thế?”
“ Trước đây ta không thuộc Trạch Linh tông, gọi ngài như bằng hữu là chuyện bình thường”
“...”
“ Vậy bây giờ ta lấy thân phận là trưởng lão của Dĩ Lạc cung muốn cô không được gọi ta là Trưởng lão”
“ Triệu tiên tôn”
“ Không được”
“ Triệu điện chủ”
“ Không được!!”
“ Triệu công tử”
“ Tịch Linh!!!”
“...”
Nàng không trêu nó nữa, cuối cùng cũng gọi một tiếng nghe thuận tai: “ Phong Ly, đừng đừa nữa, mau về cung Dĩ Lạc đi, Hữu Du có nói cho ta biết ngài chủ quản y thuật và linh thuật trị thương thần thánh của cả Vân Di, Phong Ly đi đi, núi của ngươi thu nhận môn sinh là y sinh rất bận rộn, ngài đừng phí tâm phí sức với ta.”
Phong Ly lại cúi đầu rầu rĩ, Tịch Linh thở dài vô thức đưa tay xoa xoa đầu tiểu hài tử này, nhẹ giọng dụ dỗ: “ Ngài đi đi, khi nào rảnh ta đến tìm ngài”
“ Biết rồi...”
Vừa đi đến cửa, Phong Ly mới giật mình nhớ ra: “ Phải rồi, ta đến đưa cho cô đơn thuốc ta kê, ít nhất giúp cô loại bỏ bệnh tật”
Tịch Linh nhận lấy thuốc, nhanh chóng đẩy hắn đi: “ được được, cảm ơn ngài, ngài mau đi đi”
“ Tịch Linh! Tịch Linh...!sao cô cứ đuổi ta đi thế?!”
Nàng đẩy hắn ra khỏi cửa, y vẫn ấm ức ngoái đầu nhìn lại, nàng không thể nói với nàng là nàng không muốn chuốc thêm phiền phức từ thúc thúc của hắn, nếu nàng thực sự