Lâm Gia duệ ngẩn ra, nói: “Tôi nghĩ cảnh sát mới là người chuyên nghiệp.”
“So với họ, tôi đương nhiên chuyên nghiệp hơn.” Lâm Dịch trả lời chả chút khiêm tốn.
Ý là nói, hắn thường làm mấy chuyện bắt cóc vơ vét tài sản à?
Lâm Gia Duệ không biết chuyện này có gì đáng tự hào, nhưng xét thấy Lâm Dịch sớm cải tà quy chính, cậu cũng không dây dưa, chỉ rút tay mình về: “Làm sao chú biết chuyện của anh tôi?”
“Đường dây thông tin của tôi, so với tưởng tượng của em linh thông hơn nhiều, ít nhất trước khi bên em biết chuyện, tôi đã thu được tin rồi.”
Nói tới đây, hắn dựa theo ánh sáng mờ mịt nhìn Lâm Gia Duệ, sau lần gặp lại đầu tiên ấy gọi tên cậu: “Tiểu Duệ.”
Da đầu Lâm Gia Duệ tê rần, giống như có một dòng điện chạy dọc sau gáy, không biết có nên trả lời hay không.
Lâm Dịch không để ý, tiếp tục nói: “Đêm nay ánh trăng sáng, nếu em không vội về nhà, chúng ta đi dạo con đường bên cạnh đi.”
Hắn như sợ Lâm Gia Duệ không đồng ý, lập tức bổ sung: “Thuận tiện nói chuyện anh trai em.”
Hiện tại anh cả Lâm gia đã thành miếng thịt trên thớt của người ta, dao sắc chói lóa treo trên đầu anh ta, Lâm Gia Duệ cho dù có quyết tâm đến mấy cũng không cách nào quay đầu bỏ đi. Cậu bước đi trước ra khỏi ngõ nhỏ, hỏi: “Chú biết được bao nhiêu?”
“Anh cả em mê bài bạc như mạng, mấy năm nay thua không ít. Nhưng lần này số lượng đặc biệt lớn, đúng lúc trêu vào ngừoi không nên dây, bị người ta bắt đánh cho một trận coi như tự làm tự chịu.” Lâm Dịch không nhanh không chậm theo kịp, vừa lúc cùng cậu sóng vai bước.
Đêm nay thời tiết bình thường, trăng tốn trên tầng mây, tỏa ra ánh sáng mông lung không chân thật.
Gần Lâm gia không có chỗ nào hay để tản bộ, Lâm Gia Duệ liền đi dọc con đường rợp bóng cây của Lâm gia, hỏi: “Anh cả… có thể bình an trở về không?”
Lâm Dịch nghe thấy cười rộ lên. Ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Gia Duệ, vì đang trong bóng đêm, vẻ sắc bén ngày thường như biến mất, có vẻ phá lệ dịu dàng đa tình: “Tiểu Duệ, chỉ cần em một câu nói của em, tôi đảm bảo sẽ khiến anh ta bình an vô sự trở về.”
Lâm Dịch khó có lúc dịu dàng như vậy.
Có vài lần, cũng đều có mục đích.
Trong lòng Lâm Gia Duệ nhảy dựng, theo phản xạ hỏi: “Chắc là có điều kiện gì?”
Sắc mặt Lâm Dịch đông cứng, giống như bỗng nhiên trúng một đấm, đáy mắt có chút ảm đạm. Nhưng hắn chưa từng thất thố, chỉ thở dài cười khổ: “Cho dù tôi nói không có, em khẳng định không tin. Ừ, em thành thật trở lời tôi một vấn đề.”
Toàn bộ tinh thần Lâm Gia Duệ đề phòng, nhìn thẳng hắn.
Lâm Dịch hỏi chính là: “Gần đây có gặp ác mộng nữa không?”
“Có,” Lâm Gia Duệ quả nhiên không nói dối, “Nhưng mơ chỉ là mơ, trời vừa sáng liền tỉnh.”
Lâm Dịch đối với đáp án này coi như vừa lòng, gật đầu: “Tốt.”
Đến phiên Lâm Gia Duệ nghi ngờ: “Như vậy là đủ?”
Lâm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn chỉ sợ bắn pháo hoa chúc mừng không kịp, chẳng lẽ thật sự tính ra tay cứu giúp?
“Yên tâm, anh cả em nhiều nhất chịu chút kinh sợ, không lo đến tính mạng đâu.” Lâm Dịch nâng tay phải lên, dường như muốn sờ mặt Lâm Gia Duệ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, cứng rắn dừng giữa không trung: “Tiểu Duệ, tôi trước đây không hiểu gì cả, giờ đã hiểu. Tất cả những điều em coi trọng, tự nhiên cũn là…”
Hắn nhìn Lâm Gia Duệ thật sâu, giọng nói thấp đi vài phần: “Đúng vậy, là thứ tôi cần bảo vệ.”
Ân oán giữa hắn và Lâm gia đã tan, xuất hiện ở thời khắc mẫn cảm này, đơn giản là mấy người họ Lâm kia, là người thân quan trọng của Lâm Gia Duệ.
Lâm Gia