Lâm Gia Duệ giật mình, nhớ lại lúc thấy Lâm Dịch tối qua trước cổng, thần sắc quả thật có chút mệt mỏi. Hôm nay sáng sớm đã đến tìm cậu, thì ra là chưa từng ngủ. Miệng hắn nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vì chuyện anh cả bị bắt, bỏ ra không ít tâm sức.
Cậu thấy cằm Lâm Dịch râu lú nhú. Trong lòng khẽ động, cởi áo khoác lên người Lâm Dịch. Không ngờ khi ngón tay cậu sượt qua đầu vai hắn, Lâm Dịch đang ngủ say chợt giật mình, nắm lấy tay cậu.
Lâm Dịch vẫn đang mơ ngủ, lực trên tay không tính mạnh, nhưng Lâm Gia Duệ sợ đánh thức hắn, không dám rút tay mình ra, đành tùy ý hắn nắm.
Xe đi một đường, Lâm Dịch liền ngủ cả đường. Mãi đến khi xe dừng trước cổng Lâm gia, hắn mới nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Tay Lâm Gia Duệ bị hắn nắm hồi lâu, lòng bàn tay hơi nóng, thấy hắn tỉnh, vội rút tay lại.
Lâm Dịch không nói gì, lười biếng dựa vào cửa sổ xe, nhìn cậu cười cười, đưa áo khoác trả cậu: “Bên ngoài gió lớn, mau mặc áo vào đi.”
Lâm Gia Duệ “Ừ” một tiếng, lần nữa mặc áo, xuống xe đi theo Lâm Dịch.
Bọn họ lần này cùng nhau bước vào nhà họ Lâm.
Lâm Dịch ở Lâm gia đương nhiên không được hoan nghênh, cũng may Lâm Gia Duệ hôm trước có đề cập đến việc này, chị hai và anh ba thấy hắn tuy bất mãn nhưng không nói gì, nhiều lắm thì mắng đôi chút trong lòng, bên ngoài vẫn giả vờ như không có chuyện.
Lâm Dịch cũng không để ý, chào hỏi hai người xong thì một mình đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Kì hạn ba ngày đã đến.
Mọi người ngồi trong phòng khách chờ cả buổi chiều, đến tối, bọn bắt cóc quả nhiên gọi đến.
Lâm Gia Văn là lần thứ hai nhận loại điện thoại này, vì từng có kinh nghiệm, biểu hiện coi như bình tĩnh: “Đúng, là tôi… dựa theo yêu cầu của các ngừoi, tiền đã chuẩn bị đủ, làm cách nào để giao cho các người? Ngày mai buổi tối bảy giờ… địa chỉ là…”
Lâm Dịch ho khan một tiếng, hướng Lâm Gia Văn ra hiệu.
Lâm Gia Văn hiểu ý, vội hỏi: “Anh cả của tôi thế nào rồi? Để cho tôi nói với anh ấy mấy câu!”
Đầu bên kia điện thoại dường như xảy ra tranh chấp, qua thật lâu, mới nghe giọng suy yếu của anh cả họ Lâm vang lên: “A Văn…”
“Anh cả!”
Chỉ nói được một câu như vậy, bọn bắt cóc liền dập máy.
Nhưng mọi người cuối cùng cũng xác định, ít nhất con tin còn bình an.
Lâm Gia Văn tiếp tục gọi điện lại cho đối phương, định thời gian và địa điểm giao tiền chuộc, nhưng chưa nói xong, anh tả trở nên kích động, thậm chí còn đứng dậy, lớn tiếng: “Không được! Nó không biết lái xe! Chờ một chút, đổi người khác được không? Này, này, a lô?”
Đối phương rất nhanh cúp điện thoại.
Lâm Gia Văn nắm di động đứng ở nơi đó, sắc mặt hết sức khó coi.
Chị hai là thiếu kiên nhẫn nhất, đẩy cánh tay anh ta, hỏi: “Sao vậy? Bọn bắt cóc yêu cầu cái gì? Có phải tiền không đủ không?”
“Không, bọn họ…” Lâm Gia Văn cuối cùng cũng động, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Duệ, nói: “Bọn họ kêu tiểu Duệ đi đưa tiền chuộc.”
Lâm Dịch đang đứng sát bên cửa sổ thưởng thức bật lửa, nghe câu ấy, “Cạch” bật lửa, ánh mắt nhìn ngọn lửa không ngừng cháy kia, cười lạnh: “Thật to gan.”
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng người nghe lạnh cả sống lưng.
Lâm Gia Duệ vẫn bất động, lạnh nhạt nói: “Dù sao tiền đã gom đủ, chỉ là đi giao tiền chuộc thôi, là anh ba hay em cũng không có gì khác biệt.”
“Nhưng tiểu Duệ, em không biết lái xe.”
“Đối phương khẳng định đã điều qua Lâm gia, nguyên nhân chính vì em không biết lái xe nên mới chọn em, không phải ư?”
“Không được, một mình em đi quá nguy hiểm!”
“Đúng vậy, bọn họ là bọn bắt cóc vô cùng hung ác, lỡ như…”
“Không thì sao giờ? Chẳng lẽ chờ bọn họ giết con tin? Yên tâm, đối phương nếu muốn tiền, thì chỉ cần tiền đến đúng nơi.” Lâm Gia Duệ ngồi trên sopha vắt chéo chân, vẫn còn tâm tình đùa vui: “Em đi coi như thêm chút kiến thức, tích lũy chút ít tư liệu cho điện ảnh.”
“Lâm Gia Duệ!”
“Tiểu Duệ, chuyện này không phải đùa.”
Lâm Gia Văn và chị hai cùng nhau khuyên cậu bỏ ý định này, nhưng Lâm Gia Duệ thủy chung không lung lay.
Cuối cùng, Lâm Gia Văn không còn cách nào, đành quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nói: “Này, chú đứng đó nhìn náo nhiệt cái gì? Còn không mau qua khuyên tiểu Duệ.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, Lâm Dịch thu lại chiếc bật lửa trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Duệ.
Lâm Gia Duệ thản nhiên nhìn lại, đôi mắt sâu đen.
Lâm Dịch nhìn cậu chăm chú, cuối cùng nói: “Để cậu ấy đi.”
“Chú điên rồi?” Lâm Gia Văn giậm chân, “Tại sao có thể để tiểu Duệ đi mạo hiểm được?”
Lâm Dịch cười cười: “Cậu chẳng lẽ không hiểu tính của tiểu Duệ sao? Từ trước đến giờ cố chấp muốn chết, một khi đã nhận định việc gì, mặc là ai cũng không khuyên nổi.”
Ví du như cậu từ nhỏ đã nhận định hắn, từ đó về sau toàn tâm toàn ý bước về phía hắn, hoặc không thì vừa đi vừa quay đầu nhìn.
Lâm Gia Duệ nói: “Vẫn là chú hiểu rõ tôi nhất.”
Lâm Dịch nghe thấy xưng hô này, bỗng nhiên bước nhanh về phía Lâm Gia Duệ. Rồi dừng lại cách cậu mấy bước, tay cầm bật lửa giật giật, cuối cùng thả