Lâm Gia Duệ theo Lâm Dịch phóng túng hết một buổi sáng. Kịch liệt qua đi, sức lực toàn thân như bị rút sạch, phần eo mềm nhũn run rẩy, nằm trên giường động cũng không muốn động.
Ngược lại Lâm Dịch thần thanh khí sảng, vội vàng tắm rửa thay quần áo, một bộ tây trang thêm cái thắt lưng, mê người vô cùng. Hắn hôm qua tuy mua bức tranh kia nhưng chưa kịp cẩn thẩn thưởng thức, giờ thừa dịp thắt cravat vừa ngắm thêm vài lần, tự nói: “Bức tranh này cầng nhìn càng quen, hình như trước kia tôi đã thấy ở đâu rồi…”
“Mấy loại tranh phong cảnh đều giống nhau cả, không có ý tưởng mới lắm đâu.”
Lâm Gia Duệ nói vậy Lâm Dịch cũng không nghĩ nữa, chỉ bảo: “Tranh này về sau treo trong phòng, không vấn đề gì chứ?”
Lâm Gia Duệ mơ hồ “Ừ” một tiếng, với cái chăn quấn lên người tính ngủ thêm một giấc bổ sung thể lực. Lâm Dịch đeo cravat xong đi tới dém góc chăn, đem cả người và chăn ôm lấy.
Tuy trời đã chớm thu, nhưng hai người ôm nhau vẫn khó chịu, Lâm Gia Duệ giương mắt hỏi: “Sao còn chưa đi làm?”
“Chờ em ngủ tôi mới đi.”
Lâm Gia Duệ nhất thời nhớ tới một câu: “Tòng thử quân vương bất tảo triều.”
Lâm Dịch nghe thấy cười ha ha: “Tôi đến công ty cũng chỉ kí tên đóng dấu, dù muộn cũng không lo.”
Lâm Gia Duệ biết cái tính lưu manh của hắn chẳng đổi, mỗi ngày nhất định không làm việc nghiêm chỉnh, nhưng cậu lười xen vào việc của người khác, nhắm mắt không nhắc nữa. Cậu thật sự mệt, không lâu sau liền ngủ say, trong lúc ngủ cảm giác có người nhẹ xoa đầu cậu, động tác nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có.
Lâm Gia Duệ ngủ một giấc thằng đến trưa mới tỉnh, ăn xong cơm trưa lấy sức chiều ra khỏi cửa. Bộ phim mới ấn định ngày bấm máy là vào trung tuần tháng mười, tính ra không còn bao nhiêu thời gian, nên cậu mấy nay đặc biệt bận rộn. Mặc dù có Lâm gia làm hậu trường, phương diện tài chính không cần lo, nhưng đủ loại xã giao không tránh được, Lâm Gia Duệ dù tính cách thế nào vẫn có lúc phải giao tiếp với người khác.
Sau đó, ngay cả Lâm Dịch cũng trách móc cậu quá mức lạnh nhạt. Thật may công việc tiến hành coi như thuận lợi, trước hôm bấm máy một ngày, Lâm Gia Duệ cuối cùng có thời gian rảnh, trốn trong nhà lật xem tư liệu, chuẩn bị một chút cho nghi thức khởi động máy ngày mai.
Cậu xem đến chăm chú thì bên tai vang lên tiếng mở cửa.
Lâm Gia Duệ không biết thời gian trôi qua bao lâu, tưởng đã đến giờ tan tầm, kết quả ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới qua trưa. Lâm Dịch mở cửa bước vào, thấy cậu cũng lắp bắp ngạc nhiên: “Thì ra hôm nay em ở nhà.”
“Ừ, ngày mai bấm máy, tôi chuẩn bị một chút.”
Lâm Dịch thấy tập giấy trong tay cậu, cười hỏi: “Sao? Làm đạo diễn cũng phải học lời thoại à?”
“Sau nghi thức khởi động máy có tổ chức họp báo, trong đó phóng viên sẽ đưa ra một số vấn đề, đương nhiên phải lo trước.”
“Tôi còn tưởng cứ đến đó rồi ứng biến.”
“Tiếc ghê, tôi không có tài ăn nói tốt vậy.” Lâm Gia Duệ vừa nói vừa liếc hắn, “Anh hôm nay tan làm sớm thế?”
“Không phải, về lấy đồ.”
Lâm Gia Duệ nghĩ chắc là văn kiện của công ty nên không để ý, “À” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu vào việc của mình.
Lâm Dịch vào phòng đi một vòng rồi lại đi ra tay không, hiển nhiên không tìm được đồ hắn cần, hỏi Lâm Gia Duệ: “Quần áo đêm qua tôi thay để đâu rồi?”
“Cái đó à…” Lâm Gia Duệ nhớ lại một chút, “Sáng nay đem ra tiệm giặt rồi.”
Lâm Dịch và Lâm Gia Duệ đều là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, nói ở chung với nhau, nhưng bảo ai trong bọn họ nấu cơm giặt giũ thì tuyệt đối không thể. Cho nên từ khi ở chung với nhau, ăn cơm đều ăn bên ngoài hoặc gọi về, quần áo thì đưa ra tiệm giặt là. Dù sao thì đám đàn em của Lâm Dịch tích cực lắm, cách vài ngày lại