Lâm Gia Duệ kinh ngạc vô cùng.
Cậu biết rõ người trong ảnh là mình, nhưng nhất thời không dám tin, cứ như đang nhìn thấy một người xa lạ. Cậu dường như đã quên bản thân từng có vẻ mặt như vậy, tươi sáng đến nỗi quang cảnh xung quanh cũng nhòa đi mấy phần.
“Nói chỉ nhìn một cái thôi mà, giờ đã hơn mấy cái rồi.” Lâm Dịch vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Lâm Gia Duệ hít sâu một hơi, rút tấm ảnh cũ ra, đưa trả hắn ví, hỏi: “Chú sao lại có bức ảnh này?”
“Không biết là ai nói bức ảnh này đặc biệt đẹp, nằng nặc đòi tặng tôi?”
Bức ảnh này chụp hôm cậu tốt nghiệp trung học, sau khi rửa cậu hưng phấn cầm đem tặng Lâm Dịch. Nhưng, đó là chuyện của mười năm trước.
Lâm Gia Duệ im lặng một hồi, “Tôi nghĩ chú sớm ném đi rồi.”
“Hiện tại vứt đi cũng không muộn.”
Nói xong đoạt lấy bức ảnh.
Tim cậu hẫng một cái, không chút nghĩ ngợi lao lên ngăn cản, kết quả bị Lâm Dịch kéo, cả người ngã vào ngực hắn.
“Gạt em thôi,” Lâm Dịch cúi đầu hôn lên mắt cậu, dịu dàng nói, “Ảnh em đưa tôi, sao tôi ném đi được?”
Lâm Gia Duệ cảm thấy tay chân mình như nhũn ra. Giống như buổi tối hôm tốt nghiệp trung học, cậu trộm uống chai rượu anh cả bày trong tủ, cứng đầu cứng cổ chạy tới thổ lộ với Lâm Dịch, chỉ đơn giản một câu thế nhưng lại dùng hết dũng khí tích góp mười tám năm của cậu.
Giờ cậu không uống rượu cũng như say, bám chặt cánh tay Lâm Dịch, thấp giọng: “Đừng ném…”
Lâm Dịch vỗ lưng cậu, quả nhiên cất ảnh vào ví, cất thật cẩn thận, hỏi: “Em ngày mai tổ chức bấm máy, phải dậy sớm hả?”
“Ừ, sáng sớm đi rồi.”
“Không xong, đây là khảo nghiệm lớn với tôi.”
“Mắc mớ gì tới chú?”
Lâm Dịch cười cười: “Tôi sợ không khắc chế được chính mình, muốn làm em mai không xuống nổi giường.”
Lâm Gia Duệ nghe thế liền hiểu ý hắn: “Giờ mới là buổi chiều, chú không cần quay lại công ty à?”
Lâm Dịch không trả lời, cười ôm sát cậu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bọn họ triền miên trên salon ở phòng khách.
Ăn xong cơm tối, đổi chiến trường sang phòng ngủ. Buổi tối rất nhiều năm trước, Lâm Gia Duệ nằm trong lòng Lâm Dịch, vô số lần nói lời thích. Nhưng đêm nay cậu cắn chặt môi, một câu cũng không nói.
Bởi vì ngày hôm trước vận động quá độ, hôm sau Lâm Gia Duệ chút nữa không dậy nổi, cuối cùng vẫn là Lâm Dịch kéo cậu rời giường, lái xe đưa cậu đến tổ phim.
Cái gọi nghi thức bấm máy chính là đi ngang qua sân khấu, mục đích chủ yếu là tuyên truyền, thừa dịp này giới thiệu một chút về nhân viên đoàn phim, tạo ấn tượng cho người xem. Lần này Lâm Gia Duệ chọn là một kịch bản nói về một bác sĩ tâm lí, vẫn theo phong cách cũ của cậu trước đây, nội dung không có gì nổi bật, đặc sắc ở chỗ khắc họa tính cách và đặc tả tâm lí nhân vật. Như vậy phần diễn của nam chính khá nặng nề, nhưng Cố Ngôn lại nổi danh là bình hoa, điều mọi người quan tâm nhất là anh ta có đảm nhiệm nổi vai diễn không.
Bởi vậy Cố Ngôn vừa xuất hiện, liền thành tiêu điểm cho những ánh đèn flash.
Anh trời sinh đã có khí chất của một ngôi sao, hôm nay tuy mặc bộ vest trắng đơn giản nhưng vừa nhấc tay đã hấp dẫn vô số ánh nhìn. Câu hỏi của phóng viên phần lớn hướng về phía anh, còn có mấy câu khá sắc bén, may Cố Ngôn ứng biến tốt, bình tĩnh đáp từng câu.
Bộ phim không có nữ chính, chỉ có một diễn viên nữ duy nhất xuất hiện trong phần cao trào, là nữ hộ sĩ Bạch Vi Vi diễn. Bạch Vi Vi hiện đang là tiểu hoa đán, diện mạo xinh đẹp giọng hát hay, được lòng fans, cơ bản là diễn cái gì thì nổi cái đó. Nhưng trạng thái của cô hôm nay có vẻ không tốt, đối với những câu hỏi của phóng viên đều trả lời qua loa, nhìn liền biết mệt mỏi không có tinh thần.
Lâm gia Duệ bên này cũng không khác lắm, giới thiệu xong cúi gập người chào. Đang lúc nghĩ có nên lui xuống hay không thì có phóng viên gọi tên cậu.
“Đạo diễn Lâm, mấy bộ phim trước đây của anh không đề