Hôm đó, như thường lệ, Nam Chánh Can lại xuất Cung gặp riêng Hữu Thiện ở Thiên Thực Đường.
Nói tới Thiên Thực Đường, thì đây là quán ăn được mở cách đây ba năm, những món mới đặc biệt thường được giới thiệu, đổi mới, phù hợp các yêu cầu trân, mỹ, vị nên dù chỉ mới thành lập, giá thành lại cao nhưng chẳng chốc đã trở thành nơi chốn tụ hợp ưa thích của giới quý tộc.
Với bọn họ mà nói, tuy Thiên Thực Đường là nơi hưởng thụ, thể hiện đẳng cấp mới được ưa chuộng, nhưng bọn họ lại chẳng xem trọng ông chủ Thiên Thực Đường, kẻ xuất thân áo vải kia, chẳng bận tâm hắn ta là ai. Lợi dụng tâm lý đó, Hữu Thiện và Nam Chánh Can dù có thường xuyên xuất hiện tại Thiên Thực Đường thì cũng chẳng ai liên tưởng bọn họ chính là chủ nhân sau màn.
Thế nhưng, hôm nay, sự tình tưởng như bí ẩn kia đã có người giải khai.
Chu Hoàng Sa!
Nhìn Chu Hoàng Sa ngồi trước mặt, cảm xúc của Nam Chánh Can và Hữu Thiện đều có những suy nghĩ riêng.
Chu Hoàng Sa hành lễ với Nam Chánh Can, trịnh trọng nói:
– Thần nữ tham kiến Ngũ điện hạ!
Hữu Thiện cũng chấp tay chào Chu Hoàng Sa một cái:
– Chu tiểu thư.
Chu Hoàng Sa nhẹ giọng cất tiếng hỏi:
– Không biết thần có thể ngồi cùng bàn với điện hạ không?
Chẳng cần Nam Chánh Can trả lời, Chu Hoàng Sa đã rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với hai người.
Là lần đầu tiên bị bắt gặp ngồi cùng bàn với Nam Chánh Can, người mà ngoài mặt trước nay không có chút liên quan, không hẳn là chột dạ nhưng Hữu Thiện vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên. Sau mười năm, hắn đã không còn là Hữu Thiện hai bàn tay trắng, rụt rè sợ hãi khắp nơi, nhưng mối quan hệ bí mật giữa hắn và Nam Chánh Can có thể giấu càng lâu càng đem lại lợi ích tốt nhất. Vì vậy, Hữu Thiện liền nở nụ cười xã giao, chống chế:
– Hôm nay thật là vinh hạnh cho tại hạ, ngẫu nhiên có thể gặp được Ngũ hoàng tử và cả Chu tiểu thư ở nơi này.
Nam Chánh Can vẫn làm ngơ như cũ, chỉ có Chu Hoàng Sa là khẽ gật gật đầu xem như đáp lời. Bình thường đối diện với Nam Chánh Can mặt lạnh như tiền, Hữu Thiện cũng không mất hứng mà nói năng luôn mồm, thế nhưng, bây giờ còn có mặt của Chu Hoàng Sa, Hữu Thiện có muốn phóng túng cũng không dám, đành ngậm miệng. Vì thế, chẳng ai nói một lời, không khí thật quỷ dị.
Kéo dài như vậy mãi cũng không được, thời gian của Chu Hoàng Sa là có hạn, nên Chu Hoàng Sa mở lời:
– Lần trước, thần nữ tuân lệnh Hoàng hậu mang vật phẩm đến dâng tặng Điện Học Cẩn, đáng tiếc khi đó không gặp được Ngũ điện hạ.
Nam Chánh Can nhấp trà, thờ ơ nói:
– Ừ, ta đã nghe nói.
– Vậy mà điện hạ cũng không đến tạ ân Hoàng hậu nương nương?
Nam Chánh Can nhíu mày nhìn Chu Hoàng Sa. Hắn trước nay bị người người ghét bỏ, không phải gặp mặt đã là chuyện tốt, nào có ai muốn hắn tới thăm? Ngay cả những ngày lễ tết, hắn còn chẳng mấy khi đi vấn an trưởng bối, cũng không người nào thèm để ý, nào ai muốn một kẻ không may mắn như hắn xuất hiện mà phá mất không khí.
– Hoàng hậu nương nương bận rộn, sao ta dám vì chút việc nhỏ mà đến làm phiền.
Chu Hoàng Sa khẽ lắc đầu nói:
– Trước kia có thể là vậy, nhưng hiện tại nếu điện hạ chịu thường xuyên đến thăm, nương nương sẽ càng vui vẻ.
Nam Chánh Can và Hữu Thiện cau mày, không khỏi suy nghĩ.
Chu Hoàng Sa lớn gân ngẩng đầu nhìn thẳng Nam Chánh Can, chân thật đối diện với ác ma trong lời đồn của người người. Người ta nói hắn sinh ra đã mang sát khí, khắc thân nhân, lại còn hiếu sát, mới mấy tuổi đầu đã vì ghen tị với Thất hoàng tử mà âm mưu ám hại khiến Thất hoàng tử xém mất mạng, khiến mẫu thân không chịu nổi nghiệt tử như hắn mà tự giam mình. Lớn lên chút thì bộc lộ thái độ ngang tàng, không thích học hành, chỉ luyện quyền cước… người ta còn nói hắn…
Nhưng đáng tiếc, Chu Hoàng Sa lại không như đại đa số người thường, răm rắp nghe
theo lời nói xấu. Trước nay, tuy nàng không có dịp gặp qua Nam Chánh Can, dù bên tai luôn nghe những lời ác độc kia, Chu Hoàng Sa cũng không mấy để bụng. Một vì nó không liên quan đến nàng, hai vì nàng không tin mọi lời nói xấu đều là sự thật, ngay cả mắt thấy tai nghe còn chưa chắc là đúng nữa là.
Nàng vẫn còn ấn tượng rất rõ nguyên do trận đòn mà Hoàng đế Diên Khánh đánh Nam Chánh Can. Khi đó, Hoàng đế Diên Khánh hỏi:
“Đối với Nam Quốc điều gì là quan trọng nhất?”
Nam Chánh Can đã trả lời:
“Con dân!”
“Nước lấy dân làm gốc” ai cũng đã từng nghe qua, cũng biết, nhưng trên đời bao nhiêu người có thể thật tâm chấp nhận ý nghĩa trong đó, nhất là con cháu quý tộc luôn xem trời bằng vung kia? Bọn họ sinh ra thân phận đã tôn quý, ngồi mát ăn bát vàng, từ khi hiểu biết đã được học cách sai khiến người khác, sự tự tôn của kẻ bề trên. Bọn họ chẳng bao giờ có thể chấp nhận cái tư tưởng “dân là gốc” kia nữa. Vậy mà, lại có một người dám đứng lên lặp lại tuyên ngôn kia mặc bao sóng gió, bài xích của mọi người. Đối với người như thế, Chu Hoàng Sa không thể ghét cho được, nàng còn cảm phục nữa là khác.
Với một người như vậy, Chu Hoàng Sa lại càng không tin hắn là kẻ máu lạnh, không tính người!
Hôm nay, được tận mắt diện kiến Nam Chánh Can, Chu Hoàng Sa càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình.
– Bây giờ đã không giống ngày trước nữa, Hoàng hậu nương nương thật sự rất quý ngài, muốn thân cận với ngài đến mức nghĩ mọi cách để lôi kéo. Ví như, gả ta cho ngài chẳng hạn.
Lần này, không chỉ Hữu Thiện mà cả Nam Chánh Can cũng phải giật nẩy mình.
Việc Chu Hoàng Sa là con dâu nuôi từ bé cho Đại hoàng tử, ở kinh thành này ta mà chẳng biết, hai người chỉ còn thiếu một hôn lễ mà thôi. Thế mà, bây giờ Chu Hoàng Sa lại nói Hoàng hậu để lôi kéo Nam Chánh Can mà dám dứt ruột gả Chu Hoàng Sa cho hắn? Nếu đây là chuyện cười thì cũng chẳng ai tin được.
Nam Chánh Can và Hữu Thiện không cười, mà còn nghĩ xa hơn. Tại sao sau bao nhiêu năm, Hoàng hậu lại nhắm tới Nam Chánh Can, điều đó có ích lợi gì? Chiều hướng xấu nhất chính là Hoàng hậu đã biết những việc Nam Chánh Can giấu giếm bao năm qua và thế lực trong bóng tối của Nam Chánh Can bây giờ. Rốt cuộc mục đích là gì?
Thấy Nam Chánh Can và Hữu Thiện nhìn mình đầy nghi ngờ, Chu Hoàng Sa thành thật giải thích:
– Ngài đừng hiểu lầm, người Hoàng hậu xem trọng chính là Tâm Phi!
Ngày hôm nay đến đây, Chu Hoàng Sa đã dự tính nói sự thật chứ không giấu giếm. Tương lai của nàng sau này không thể dựa dẫm vào Hoàng hậu và Chu gia, nàng chỉ có cách tìm đồng minh cho mình, thành thật khai báo là tốt nhất. Huống hồ, nàng không tin Nam Chánh Can là đèn cạn dầu, có thể dễ dàng qua mặt, một khi việc không thành, kết quả còn thảm hại hơn. Trước khi tới đây, Chu Hoàng Sa cũng rất phân vân, thế nhưng sau khi gặp mặt Nam Chánh Can, nàng càng xác định suy nghĩ của bản thân, tin tưởng vào trực giác của mình: “mình có thể kết giao với người này”. Vì thế, nàng chọn đánh cuộc, đánh cuộc vào nhân phẩm của Nam Chánh Can và vận may của mình.