Thân phận của Chu Hoàng Sa thì ai cũng biết, lợi ích từ việc lấy nàng cũng rất rõ ràng, chưa kể đến thái độ thành khẩn, quyết đoán của Chu Hoàng Sa đối với Nam Chánh Can.
Còn Nam Chánh Can? Trong mắt người đời, hắn vẫn là một hoàng tử bị thất sủng, không quyền không thế, tương lai càng mịt mờ, lại còn mang không ít tiếng xấu. Đã như vậy, vì sao Chu Hoàng Sa còn chấp nhất với Nam Chánh Can?
Nói Chu Hoàng Sa quá cảm tính cũng không đúng, bởi vì thật sự Chu Hoàng Sa đã suy nghĩ rất kỹ càng, suy tính hết thiệt hơn mới dám đưa ra quyết định này.
– Ngài trong thực tế và lời đồn rất mâu thuẫn với nhau. Người ta đồn đãi ngài tính tình bạo ngược nhưng lại chưa từng có người nghe thấy hay chứng kiến cung nhân ở Điện Học Cẩn bị bạc đãi. Ngài tỏ ra không hiếu học nhưng lại chưa từng vắng học lấy một ngày, bất kể mưa nắng, bệnh tật. Mọi người ai cũng cho rằng ngài thường xuyên xuất Cung ăn chơi đàng điếm, nhưng từ trước tới nay, chưa từng có một cớ sự gì được nói tới. Rốt cuộc, ngài xuất Cung để làm gì thật là một ẩn số. Cũng thứ lỗi cho thần thiếp mạo phạm, thời gian qua thần thiếp vẫn hay để ý hành tung của ngài. Khi xuất Cung ngài chỉ lui tới một số địa điểm nhất định, mà phần nhiều những nơi đó tình cờ cũng là nơi Hữu đại công tử đây hay lui tới. Thời gian, địa điểm quá trùng hợp, thật khó mà nghĩ hai người không có quen biết. Trong khi đó, Hữu đại công tử cũng có những điểm khó hiểu như ở ngài. Tuy mang danh công tử quần là áo lượt, ăn chơi trác táng thì trước nay cũng chưa từng có tin đồn hắn ỷ thế hiếp người hay nổi loạn gì…
Trước kia, mỗi khi lén lút gặp mặt bàn chuyện, Nam Chánh Can và Hữu Thiện cũng rất chú ý xung quanh, sợ bị người khác phát giác. Nhưng dần dà, biết rõ chẳng ai thèm quan tâm đến hành tung của mình, lại thêm thực lực càng lúc càng lớn, phớt lờ cái nhìn của người đời, bọn họ vô tình đã xao lãng, buông lõng phòng bị. Mặt khác, những nơi bí ẩn gặp gỡ kia đều là nơi để bọn họ giải quyết công việc, công văn, không tốt mang đi khắp nơi. Biết thế nào cũng có ngày bị bộc lộ, nhưng không ngờ, người đầu tiên nhận ra sự bất thường trong này lại là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, Chu Hoàng Sa.
Bất kể Chu Hoàng Sa có tỏ ra thành thật thế nào, Nam Chánh Can cũng không tin tưởng, nếu nàng muốn lấy bí mật của hắn để uy hiếp hắn, hắn càng chán ghét, nên kiểu nào Nam Chánh Can cũng không cho Chu Hoàng Sa vẻ mặt tốt được.
Từ lúc bị lật mặt, dù không phản bác nhưng nụ cười cợt nhã trên môi của Hữu Thiện đã trở nên lạnh dần, đưa mắt nhìn Chu Hoàng Sa mà tìm tòi.
– Không biết rốt cuộc Chu tiểu thư có ý định gì?
Hữu Thiện thay mặt Nam Chánh Can hỏi.
Chu Hoàng Sa trước sau như một, không chút biểu cảm hay thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói:
– Ta muốn trở thành chính phi của ngài!
Chu Hoàng Sa vẫn chăm chăm nhìn Nam Chánh Can mà cất lời đề nghị. Đến lúc này, Hữu Thiện cũng không tiện ra mặt, Nam Chánh Can cất tiếng hỏi:
– Lý do?
Chu Hoàng Sa đáp:
– Ta chỉ mong cầu một cuộc sống bình yên, sống bình thản qua ngày, ngài chính là lựa chọn tốt nhất đối với ta. Hơn nữa, lấy ta, dù ít hay nhiều thì cha ta sẽ trở thành hậu thuẫn cho ngài, với ngài mà nói chính là trăm lợi không có một hại.
Lời đề nghị của Chu Hoàng Sa quả thật rất hấp dẫn, sức hấp dẫn khiến Hữu Thiện phải đắn đo trong lòng. Ngược lại, Nam Chánh Can lại có vẻ không để ý lợi hại trong đó, mà để ý đến một việc khác:
– Nàng nói Hoàng hậu muốn lôi kéo ta vì Tâm Phi là ý gì?
Chu Hoàng Sa không giấu giếm:
– Hoàng hậu nương nương là thê tử kết tóc của Thánh thượng, qua bao nhiêu năm chung sống, không ai hiểu Thánh thượng hơn nương nương. Vì vậy, ngài chắc chắn người trong tâm Thánh thượng chính là Tâm Phi, mẫu phi của ngài.
Hữu Thiện nghe lời của Chu Hoàng Sa cũng rất ngời ngợi, hắn thật sự không nghĩ được vị Tâm Phi tự giam mình trong Cung kia là người trong lòng của Hoàng thượng. Nếu như vậy, đáng lẽ thái độ của Hoàng thượng đối với Nam Chánh Can đúng ra không nên tệ tới mức này chứ. Chẳng lẽ Hoàng hậu nghĩ sai? Lại ngẫm tới hiện trạng một phi tử thất sủng vẫn có thể bình bình an an sống yên ổn trong hậu cung hố sâu biển lửa kia, Hữu Thiện lại cảm thấy
lời Chu Hoàng Sa nói cũng có lý do. Còn về nguyên do khiến cho hai vị kia trở mặt thì Hữu Thiện không có lòng truy cứu, chính Nam Chánh Can cũng chẳng muốn quan tâm.
Như vậy, lý do khiến Hoàng hậu muốn lôi kéo Nam Chánh Can cũng không quá khó hiểu nữa. Nam Chánh Can và Hữu Thiện chỉ cần biết nhiêu đó.
Hữu Thiện lại dò hỏi:
– Nếu chuyện được như ý, không phải phần thắng của đại hoàng tử lại tăng thêm một phần sao. Đã thế, tiểu thư có thể bỏ qua cơ may làm phung lâm thiên hạ mà làm một con chốt thí?
Chu Hoàng Sa lắc đầu nói:
– Vị trí kia không phải ta muốn ngồi là được. Không ngại nói với hai vị, Hoàng hậu nương nương đã có người hợp ý, không bao lâu nữa chắc sẽ có tin tốt truyền ra. Còn ta? Như công tử vừa nói, ta chỉ là con tốt thí, mà Chu gia, không chỉ có mình ta là nữ nhi.
Đối với sự thành thật của Chu Hoàng Sa, Hữu Thiện có chút bó tay, hắn không biết phải nói nàng là thông minh hay ngu ngốc nữa, sao có thể nói hết suy nghĩ của mình ra như vậy.
Chu Hoàng Sa trước nay ít nói, cực ít nói, nàng không thích lời hoa mỹ cũng chẳng muốn nói lời dối trá. Mà những gì nàng nói thì đã chẳng sợ người nghe thấy, hơn nữa, nàng tin rằng hai người trước mắt sẽ không tiết lộ ra ngoài. Làm như vậy với bọn họ cũng chẳng ích lợi gì, chỉ tự chuốc thêm nghi kỵ mà thôi.
Với tình thế trước mắt, nếu muốn không phải nàng không làm được gì, những nghĩ tới Nam Chánh Thuần, Chu Hoàng Sa cũng không muốn gả cho hắn. Chưa kể nàng thật sự muốn trở thành đồng minh của Nam Chánh Can. Huống hồ, càng tìm hiểu, nàng càng không tin Nam Chánh Can là kẻ chịu an phận, không chí hướng cao xa. Nếu như một ngày đó đến..?
– Đại hoàng tử cũng không chắc là kẻ chiến thắng cuối cùng. So sánh ra thì ta có lòng tin với ngài hơn, thưa Ngũ hoàng tử.
…
Cuộc nói chuyện kết thúc lỡ dỡ, không lời hứa hẹn, kết minh gì được đưa ra. Chu Hoàng Sa cũng biết không chỉ cần một lần là thành công thỏa thuận nên cũng không buồn phiền, kính cẩn lui về.
Còn lại hai người, Nam Chánh Can mới nói:
– Ngươi nghĩ lời nói của Chu Hoàng Sa tin được không?
Hữu Thiện nói:
– Thần cũng không chắc, theo cảm tính thì thần nghĩ nàng không nói dối nhưng thật sự quá mâu thuẫn khó tin đi.
Đôi khi, không sợ người nói dối, mà lời nói thật càng khiến người phân vân, khó đoán định hơn. Nhưng có thể thấy Chu Hoàng Sa không tình cảm gì với Đại hoàng tử, không biết Đại hoàng tử đã làm gì khiến một người lãnh đạm như Chu Hoàng Sa chán ghét. Lại lại nghĩ việc hôm nay, Hữu Thiện không lương thiện bĩu cợt:
– Bỏ lỡ một nhân thủ như Chu Hoàng Sa, không biết sau này Chu Hoàng hậu có hối hận không.
Hữu Thiện lại nói:
– Nhưng quả thật, lời đề nghị của Chu Hoàng Sa quá hấp dẫn. Chỉ cần ngài chịu cưới nàng về, chúng ta bỗng dưng sẽ có cả núi lợi ích.
Nam Chánh Can liền quắt mắt trừng Hữu Thiện, gắt:
– Ngươi thích thì tự đi mà lấy!!!
Nói rồi, Nam Chánh Can liền đá ghế bỏ đi, để lại Hữu Thiện ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu vì sao Nam Chánh Can lại nổi giận.
Nam Chánh Can vẫn bực tức, theo suy nghĩ của đại đa số người trong niên đại này, việc nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nhưng Nam Chánh Can là người tiếp nhận nhiều tư tưởng từ Cửu Y truyền sang, vô thức sảng sinh ra những khúc mắc khó xóa bỏ. Hắn cũng không nghĩ mình hèn tới mức dùng nữ nhân để củng cố địa vị cho mình.
Nếu để Cửu Y biết được hắn vì quyền lực mà lấy một người không quen biết, không tình cảm thì Cửu Y sẽ nói thế nào nhỉ?
À, chính là bán sắc!