Hữu Thiện cũng không hiểu hắn đang bị làm sao nữa, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất bức bách nhưng lại không biết phải trút đi đâu. Hắn cứ đâm đi thẳng một nước, cũng chẳng xác định điểm đến.
Rồi bỗng nhiên, ma xui quỷ khiến lại khiến trông thấy một cảnh ngứa mắt: đại hoàng tử đang chặn đường Chu Hoàng Sa.
Chu Hoàng Sa ra ngoài luôn có thị nữ đi cùng, nhưng đối phương lại là đại hoàng tử, thị nữ kia chỉ có thể ngăn giữa khiến đại hoàng tử không đến gần Chu Hoàng Sa hơn mà thôi.
Thấy mình bị ngăn cản, đương nhiên đại hoàng tử Nam Chánh Thuần không vui, nhưng bởi vì còn giữa mặt mũi trước mắt người đẹp nên hắn không dám thô lỗ, dùng sức mạnh hất nô tì không biết phải trái kia đi.
– Biểu muội, đã lâu không gặp, nếu muội không có việc bận thì */ta cùng uống một ly trà đi.
– Đại hoàng tử quá lời, ngài bận trăm công ngàn việc, Hoàng Sa không dám làm quấy rầy.
– Ha ha, lần nào muội cũng lấy lý do này để thoái thác, chẳng lẽ muội chán ghét ta đến vậy sao?
Nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc ở trước mắt, lại chỉ có thể nhìn, không thể sờ, không thể đụng, Nam Chánh Thuần sớm đã hết kiên nhẫn, muốn tức điên lên rồi.
Nghe giọng điệu giận dữ của Nam Chánh Thuần, Chu Hoàng Sa vẫn không chút hoảng sợ, lại nói:
– Nếu ngài có thời gian không phải nên dành cho Lý tiểu thư để bồi dưỡng thì tốt hơn sao?
Nam Chánh Thuần nghe vậy thì chợt nghĩ Chu Hoàng Sa đang ghen tuông, liền cười bảo:
– Thì ra là Sa Nhi đang giận dỗi sao?
Chu Hoàng Sa liền tạt một gáo nước lạnh vào mặt Nam Chánh Thuần:
– Không! Hoàng Sa muốn nhắc ngài nhớ thân phận của mình thôi!
– Nàng…
Đúng lúc đó, vang lên âm thanh chen ngang:
– Đây không phải đại hoàng tử đại danh đĩnh đĩnh sao?
Hữu Thiện cười cười bước tới gần chỗ hai người đang đứng, chấp tay hành lễ với Nam Chánh Thuần nhưng nhìn bộ dáng cợt nhã của hắn, chẳng ai nghĩ hắn thật lòng.
– Đã lâu quá không gặp, hôm nay đúng là có duyên, có duyên.
Nam Chánh Thuần lại chẳng ấn tượng với Hữu Thiện, hắn cau mày suy nghĩ nhưng chẳng nhớ ra người trước kia đã từng học cùng một lớp với mình. Hữu Thiện như nhận ra liền giải thích:
– Trước kia tiểu nhân có vinh hạnh từng học chung với ngài một thời gian. Đáng tiếc tiểu nhân chẳng tài cán, không gây chú ý tới ai.
Nam Chánh Thuần rốt cuộc nhớ ra, vẫn không chắc chắn hỏi:
– Ngươi là… nhi tử cửa Hữu thượng thư?
Hữu Thiện cười xòa đáp:
– Chính là tiểu nhân! Chính là tiểu nhân!
Nói đến đây, Nam Chánh Thuần đã nhớ ra Hữu Thiện là ai rồi. Trước kia, trong lớp Hữu Thiện cũng khá có danh tiếng, được giáo sư mấy lần khen ngợi, ai cũng biết Hữu Thiện là kẻ thông minh, có đầu óc, chỉ đáng tiếc, hắn lại không được Hữu thượng thư, cha hắn coi trọng. Dù vậy, chỉ cần hắn thật sự có thực lực, cũng không sợ sau này không có người thu nhận. Đáng tiếc, hắn lại sa ngã, trở thành một công tử ăn chơi trác táng, phí đi một thân tài ba của mình. Nam Chánh Thuần cũng chỉ cảm thán một lúc mà thôi, hắn nghĩ Hữu Thiện có tài thì người tài hơn Hữu Thiện còn đầy, muốn thu phục Hữu Thiện đa phần vì muốn lôi kéo thế lực của cha hắn mà thôi. Đáng tiếc, Hữu thượng thư rốt cuộc lại chọn đầu nhập vào kẻ khác…
– Hiếm có dịp may mắn như thế này, không biết đại hoàng tử có cho tiểu nhân được vinh hạnh chiêu đãi ngài một buổi hay không?
– Ngươi có tư cách sao?
Nam Chánh Thuần cau mày, vô cùng chán ghét con kỳ đà cản mũi trước mặt. Chu Hoàng Sa thì biết Hữu Thiện đang giải vây cho mình, nàng chỉ cần chịu đựng một lúc, mọi chuyện sẽ qua. Thế nhưng, khi thấy Nam Chánh Thuần bắt bẻ, hạ nhục Hữu Thiện, Chu Hoàng Sa lại không thích.
– Nếu đaỊ hoàng tử đã không rảnh, vậy thần nữ cùng Hữu công tử xin cáo lui trước.
Câu nói đột ngột của Chu Hoàng Sa làm cả hai người đang giằng co kia sửng sốt.
– Sa Nhi, nàng…
Chu Hoàng Sa chẳng để ý đến ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người của Nam Chánh Thuần, thản nhiên nói:
– Thần nữ vốn có hẹn từ trước với Hữu công tử, không ngờ lại gặp đại hoàng tử giữa đường…
Có thể trong mắt mọi người, Hữu Thiện là kẻ vô công rỗi nghề, không chút giá trị, nhưng Chu Hoàng Sa lại biết rõ đó là lớp cải trang của Hữu Thiện, là vỏ ngoài hắn ngụy tạo để thuận tiện làm việc. Hắn là người ẩn nhẫn, tài giỏi hơn bất cứ ai! Hắn lẽ ra không nên chịu sự dè bỉu, khinh rẻ của người khác, bọn họ không có tư cách!
Hữu Thiện chẳng ngờ Chu Hoàng Sa lại viện ra lý do như vậy. Nam Quốc tuy phong kiến, nhưng cũng không có những quy định quá khắc khe với nữ nhân, các nàng vẫn có thể ra ngoài đi dạo, vui chơi nhưng đối với hành động thừa nhận hẹn hò với nam nhân của Chu Hoàng Sa lại khác hẳn. Nó sẽ làm thanh danh của Chu Hoàng Sa bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng Chu Hoàng Sa lại dửng dưng như không.
Nam Chánh Thuần không tin một người có thân phận như Chu Hoàng Sa lại để ý đến một kẻ lông bông như Hữu Thiện, cười gằn nói:
– Sa Nhi, muội giận dỗi cũng không thể tùy tiện lấy lý do như vậy được.
Chu Hoàng Sa lại nói:
– Thần nữ thật sự có hẹn với Hữu công tử, nếu đại hoàng tử đã không có chuyện gì thần nữ xin đi trước.
Nói xong Chu Hoàng Sa chẳng đợi Nam Chánh Thuần trả lời, đã hành lễ đi trước, Hữu Thiện lúc này mới hoàn hồn, liền vội vã hành lễ với Nam Chánh Thuần rồi đuổi theo Chu Hoàng Sa. Bị bỏ lại một mình, Nam Chánh Thuần tức nghiến răng.
Một tên hộ vệ bước tới nhỏ tiếng hỏi:
– Điện hạ, Chu tiểu thư cả gan đối nghịch nàng như vậy có cần cảnh cáo nàng hay không? Cả tên Hữu Thiện kia nữa…
Nam Chánh Thuần cay nghiến. Nếu là người khác, hắn đã bắt đối phương về, để cho kẻ đó biết chống đối hắn có kết cuộc như thế nào, hắn có vô vàn cách để khiến đối phương trở nên ngoan ngoãn quy
thuận dưới chân hắn. Nhưng Chu Hoàng Sa lại không phải, thân phận nàng còn đó, hắn không thể đắc tội được. Hôn ước của hắn và Lý Thanh Hoa là chắc chắn, hắn cũng không muốn bỏ qua, thế nhưng vì vậy mà bảo hắn từ bỏ Chu Hoàng Sa, hắn nhất định không chịu. Hắn lấy Lý Thanh Hoa chỉ vì củng cố thế lực, người thật sự hắn muốn từ trước tới giờ chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành Chu Hoàng Sa. Hắn đã nhiều lần nói với nàng hắn muốn lấy nàng thế mà ngoảnh mặt một cái, Chu Hoàng Sa lại có quan hệ mờ ám với Hữu Thiện? Không cần biết nàng là thật tâm hay giả vờ, nàng nhất định phải chịu hậu quả của việc chọc giận hắn ngày hôm nay.
…
Ở bên kia, Hữu Thiện đã đuổi kịp Chu Hoàng Sa, hắn vốn muốn lấy dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày với nàng, thế nhưng khi đối mặt, hắn lại không thể nói ra câu đùa giỡn được.
– Tại sao nàng lại nói như vậy? Có bao nhiêu cách để tránh tại sao lại chọn cái lý do tệ hại như thế?
Chu Hoàng Sa cũng không nghĩ Hữu Thiện lại để tâm đến câu nói của nàng như vậy, nàng nhàn nhạt nói:
– Ta chỉ muốn nhanh chóng tránh xa Nam Chánh Thuần kia ra mà thôi.
– Nhưng làm vậy sẽ khiến thanh danh nàng cũng hỏng bét!!!
– Nếu có thể thoát khỏi dây dưa của Nam Chánh Thuần, những việc khác ta không bận tâm.
– Nàng…
– Công tử nếu quan tâm ta chi bằng tự lo cho mình hơn, Nam Chánh Thuần dù có giận cũng không dám xuống ta với ta, ngược lại công tử có thể trở thành đối tượng khiến hắn trút giận.
– Nàng nghĩ ta sợ hắn sao?
– Hoàng Sa không biết công tử có sợ hắn hay không, nhưng vì Hoàng Sa mới khiến công tử bị liên lụy.
– Nàng… nàng…
Hữu Thiện thật sự phát điên với nữ nhân trước mặt, tại sao nàng không có chút dáng vẻ liễu yếu đào tơ như người khác, lúc nào cũng bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng như vậy, chẳng lẽ nàng chưa từng một lần nghĩ tới việc san sẻ hay nương nhờ một ai đó, tại sao cứ thích tự mình gánh hết tất cả?
Hữu Thiện tức quá hóa cười, nặng nề nói:
– Chu tiểu thư đã không ngại danh tiếng của mình dính lấy một kẻ không ra gì như ta, là ta cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Chu Hoàng Sa cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói:
– Chàng biết rõ chàng không phải như vậy.
– Vậy chắc tiểu thư cũng không ngại nếu ta cầu thân nàng chứ?
– …
– Trước kia, nàng đã từng nói ta không đủ thân phận để cầu hôn nàng, vậy nếu có một ngày ta đủ tư cách đứng trước mặt nàng, nàng sẽ đồng ý chứ?
Khi nói ra câu này, chính Hữu Thiện cũng không ngờ bản mình nghiêm túc như thế. Bắt đầu từ một ý nghĩ giận dữ của hắn không biết từ bao giờ đã hóa thành mong muốn thật lòng của hắn, khiến hắn nhận ra hóa ra hắn vẫn luôn để ý nàng tới như vậy.
Ai có thể không biết nhưng Chu Hoàng Sa thì biết rõ thân phận Hữu Thiện không tầm thường, bản thân nàng chỉ là vô tình biết được một phần trong đó mà thôi, hắn còn ẩn giấu những gì, nàng không biết rõ nhưng nàng dám chắc những thứ hắn còn che giấu vô cùng đồ sộ, hơn những cái nàng biết rất nhiều.
Hữu Thiện mang danh chơi bời lêu lõng, khiến người người chán ghét, thân nhân ruồng rẫy, không chút hy vọng, chính vì thế, chẳng một ai nhận ra giữa hành động và lời nói của Hữu Thiện có những điểm mâu thuẫn không lý giải được. Thế nhưng, tới giờ hắn vẫn không bị vạch mặt, bởi vì hắn che giấu tốt hay vì chẳng ai thèm quan tâm tới?
Chu Hoàng Sa lai khác, nàng không bị tiếng xấu của Hữu Thiện làm che mắt, thêm một chút tâm lý coi trọng Nam Chánh Can, lại một chút đặt vận may đánh cược, nàng nói: Hữu Thiện và Nam Chánh Can quan hệ không bình thường, giữa bọn họ và tòa Thiện Thực Đường kia có liên quan.
Nàng cơ bản chỉ muốn tìm đồng minh, đồng minh có thể giúp nàng thoát khỏi Nam Chánh Thuần.
Rốt cuộc nàng vẫn thất bại, không thể đả động tới Nam Chánh Can. Có thể chút lợi ích nàng đặt ra không đủ đặt vào mắt Nam Chánh Can, hay có thể Nam Chánh Can nhìn ra nàng chỉ là hữu danh vô thực nên chẳng buồn quan tâm.
Nhưng từ đó, nàng cũng mơ hồ đoán ra cơ nghiệp trong tay Nam Chánh Can không nhỏ, còn lớn tới mức nào thì nàng không hình dung ra được. Thế nhưng, nàng chắc chắn nếu một ngày tất cả được bày ra trong ánh sáng, nhất định sẽ khiến người đời kinh ngạc. Khi đó, Hữu Thiện, cánh tay đắc lực của Nam Chánh Can cũng sẽ biến thành ngôi sao để người người thán phục.
Nàng thật sự muốn chờ xem vẻ mặt hối hận của những kẻ đã từng xem thường hắn. Muốn nhìn hắn trở mình, hiên ngang đứng trong ánh sáng…