– Ngoại trừ đại hoàng tử ra thì dù phải lấy ai nàng cũng không để ý sao?
Hữu Thiện giận run mà hỏi Chu Hoàng Sa, vừa nói xong hắn cũng biết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được. Hắn liền hận không tự cắn luôn lưỡi của mình, nào ngờ, lại nghe Chu Hoàng sa thản nhiên đáp:
– Phải!
Hữu Thiện bất giác bàng hoàng, không biết mình có nghe nhầm hay không. Chu Hoàng Sa lần nữa xác nhận:
– Ngoại trừ Nam Chánh Thuần ra, ai lại không giống nhau.
Sinh ra trong nhà quyền quý, dù thân phận có cao hơn người, nhưng mấy ai có thể nắm được vận mệnh của mình? Không sớm thì muộn, cũng phải chấp nhận gả cho một người nào đó có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc mình, xem người đó trở thành trời, quy thuận, nghe lời rồi sinh con dưỡng cái, cầu ngày sau tiếp tục phú quý, vinh hoa… Dù có gả cho ai, cũng không thoát được những quy luật, quá trình đã được lập sẵn trong đời người. Vậy nàng có cần phải mong chờ hay e sợ? Điều quan trọng và thực tế nhất chính là chọn lấy một người có thể an tâm phó thác cả đời, một người có thể tin được trong bao người, mục đích đảm bảo vị thế của mình tốt nhất. Đối với Chu Hoàng Sa mà nói, thật sự đối phương là ai chẳng quan trọng nữa rồi, chính vì vậy trước kia khi nghe Chu hoàng hậu muốn gả nàng cho Nam Chánh Can, nàng cũng chẳng từ chối, thậm chí còn có ý muốn thúc đẩy, chỉ cần có thể tránh khỏi Nam Chánh Thuần mà thôi.
Vì sao nàng ghét Nam Chánh Thuần đến như vậy? Nguyên do trong đó, Chu Hoàng Sa thật không muốn nhớ lại, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng vẫn không cách kiềm được cái suy nghĩ: hắn là kẻ đã muốn cưỡng hiếp mình!
Đúng vậy, nàng đã từng xui xẻo lọt vào tay hắn, dù may mắn tránh thoát, dù tất cả chỉ là vô tình vẫn không cách nào xóa bỏ được nỗi ám ảnh kia.
Đó là một ngày của mấy năm trước, khi đó, nàng chỉ mới mười hai tuổi, dù vẫn là trẻ con chưa trưởng thành nhưng đã có tiếng xinh đẹp khắp nơi. Nàng vẫn là một người ít nói, chẳng mấy khi tiếp xúc với người lạ, cũng biết rằng Nam Chánh Thuần, biểu ca của nàng sau này sẽ trở thành trượng phu của mình. Lúc đó, nàng vẫn mơ hồ không hiểu lắm ý nghĩa của nó, nhưng đối với Nam Chánh Thuần không tránh khỏi để ý hơn.
Nam Chánh Thuần tuổi trẻ hào phóng, vừa vui vẻ vừa thu hút lại còn rất để tâm đến biểu muội xinh đẹp của mình. Mặc cho nàng có nhạt lạnh như băng sương, hắn vẫn không nản lòng mà thường xuyên thân cận trò chuyện, hay tìm những món đồ chơi thú vị cho nàng. Ai cũng bảo Chu Hoàng Sa thật có phúc phận, Chu Hoàng Sa cũng nghĩ mình may mắn… cho tới một ngày…
Đó là một buổi chiều hè, Chu Hoàng Sa nhận lời ra ngoài du ngoạn cùng các tiểu thư khác, đương nhiên trong đó có cả Nam Chánh Thuần. Hắn gọi nàng cùng đi dạo, nàng thản nhiên không nghi ngờ mà đi cùng hắn. Nào ngờ, mây đen đột ngột kéo đầy trời, mưa bắt đầu rơi xuống. Nam Chánh Thuần kéo nàng chạy vội đi tìm chỗ trú mưa, hắn chạy quá nhanh làm nô tì đi cùng bị rơi lại. Nam Chánh Thuần kéo nàng vào một khu miếu đổ nát, nàng sợ nên không dám đi sâu vào trong, cố chấp đứng bên ngoài chờ người tới cứu.
Mưa một lúc một to, mắt thấy chẳng mấy chốc bóng tối sẽ phủ xuống càng làm Chu Hoàng Sa sợ hãi. Nam Chánh Thuần đứng phía sau Chu Hoàng Sa, lúc đầu có thể là vô tình nhưng khi nhìn thấy quần áo nàng ẩm ướt dán vào da thịt thì ánh mắt chợt biến hóa. Chu Hoàng Sa không hiểu sao rùng mình, lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến nàng sợ cứng cả người, không dám quay đầu lại.
Bước chân Nam Chánh Thuần lại gần, như âm thanh trong địa ngục dội vào tai Chu Hoàng Sa.
– Biểu muội, đường núi khó đi, người tới cứu chắc còn lâu, nàng vào trong này cho đỡ lạnh đi…
Cả người Chu Hoàng Sa cứng ngắt lại không kiềm được run rẫy. Lúc đó, nàng vẫn không hiểu, không xác định được mình đang gặp tình huống gì nhưng bản năng cho biết nàng đang gặp nguy hiểm, nguy hiểm tột cùng.
Chu Hoàng Sa không dám quay đầu lại, cũng không nói nổi một tiếng.
Nam Chánh Thuần đã bước tới sau lưng, lại gọi:
– Biểu muội…
Thấy Chu Hoàng Sa vẫn không đáp lời, Nam Chánh Thuần có chút không kiên nhẫn giơ tay lên muốn nắm lấy vai nàng, nào ngờ đúng lúc đó, Chu Hoàng lại động, chạy về trước vừa hét:
– Ta ở đây! Ta ở đây…
Tiếng hét lớn của Chu Hoàng Sa làm Nam Chánh Thuần giật cả mình, muốn bịt miệng Chu Hoàng Sa lại nhưng Chu Hoàng Sa đã chạy đi mất, hắn liền đuổi theo níu Chu Hoàng Sa lại:
– Muội đừng có chạy lung tung!
Chu Hoàng Sa vẫn liều mạng giãy giụa, gào lớn:
– Không! Không phải! Ta nhìn thấy bóng người! Chắc chắn là người tới ta…
– Muội nhìn lầm rồi!
– Không có! Ta không có nhìn lầm! Ta ở đây này, mau tới cứu ta đi…
Nam Chánh Thuần vẫn kiềm chặt Chu Hoàng Sa lại, Chu Hoàng Sa ra sức vùng mạnh thoát khỏi bàn tay của Nam Chánh Thuần, không ngừng chạy về phía trước, vừa chạy vừa hét:
– Có ai không? Mau cứu ta…
– Có ai không…
Nam Chánh Thuần lúc này cũng chỉ mới lớn, tuổi thiếu niên thiếu kinh nghiệm, trong lòng lại chột dạ nên mới tạo cơ hội cho Chu Hoàng Sa chạy thoát, chỉ có thể nghiến răng đuổi sau lưng nàng.
Chu Hoàng Sa trước nay là tiểu thư yếu đuối, có khi nào chịu khổ, thế mà lúc này lại như con thiêu thân, không ngừng chạy về trước vừa la inh ỏi khắp khu rừng mặc cho mưa gió tạt thẳng vào người, mặc cho đá nhọn dưới chân không biết từ khi nào đã xé rách đôi hài, máu đỏ ướt đẫm dưới đất theo từng bước chân của nàng. Nàng như không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, chạy không ngừng nghỉ trong rừng tối.
Ơn trời may mắn không bỏ rơi Chu Hoàng Sa, nàng rốt cuộc đã nhìn thấy ánh lửa lấp lóe đằng xa. Nàng đã định kêu lên thì đột ngột đã bị người bịt miệng, không cần nhìn nàng cũng biết chính là Nam Chánh Thuần. Chu Hoàng Sa như phát điên há miệng cắn vào tay Nam Chánh Thuần, lại đạp mạnh vào bụng hắn, Nam Chánh Thuần ăn đau ngã ra đất. Chu Hoàng Sa liền chạy thẳng về phía trước.
Nô tì theo hầu Chu Hoàng Sa lúc đó liền nhận ra chủ nhân của mình, liền chạy tới đỡ lấy Chu Hoàng Sa. Chu Hoàng Sa lúc đó biết mình đã thoát nạn, tâm thần vừa buông lõng liền
rơi vào hôn mê.
Hai hôm sau, khi tỉnh lại Chu Hoàng Sa mới biết sau khi tìm được nàng, phải mất mấy tiếng sau mới thấy Nam Chánh Thuần ở một hướng ngược lại. Hắn nói trong lúc hoảng loạn đã để lạc mất Chu Hoàng Sa, vẫn mãi đi tìm nàng. Bình tĩnh nghĩ lại, Chu Hoàng Sa sau cơn biến trí nhớ cái có cái không, dựa theo lời Nam Chánh Thuần mà nói: đột ngột trời tối khiến nàng rất sợ hãi, vô tình nhìn thấy ánh sáng nên nàng mới chạy đi vì thế mà bị lạc với Nam Chánh Thuần, may mắn là mọi người kịp tìm được nàng.
Chu thái sư lúc đó không ngừng trách Chu Hoàng Sa, nói nàng không biết suy nghĩ, bị lạc thì phải ở một chỗ chờ người tới cứu, sao lại chạy loạn rồi còn liên lụy tới Nam Chánh Thuần, may mắn là Nam Chánh Thuần không bị gì nếu không nàng có mấy cái mạng cũng không đủ đền.
Nam Chánh Thuần lúc đó còn nhỏ tuổi, có gan làm bậy nhưng không có gan nhận lỗi, chứ đổi là bây giờ thì chắc chắn hắn sẽ còn thêm mắm muối để thuận lợi rước luôn Chu Hoàng Sa về. Đáng tiếc, lời đã nói không thể rút lại, có hối hận cũng đã muộn. Về sau hắn có thăm dò Chu Hoàng Sa, thấy nàng không đổi sắc mặt với hắn, cũng không nói chuyện xảy ra hôm đó, hắn mới tin nàng thật sự hoảng loạn nên không nhớ rõ ràng, còn việc nàng lạnh nhạt xa cách cũng không phải việc ngày một, ngày hai nên hắn không nghi ngờ.
Chỉ có Chu Hoàng Sa mới biết mọi việc đã không còn như xưa nữa.
Những người hầu hạ bên cạnh Chu Hoàng Sa bị đổi một lượt, Chu Hoàng Sa làm như không hay không biết. Dù nàng còn nhỏ nhưng thông minh, biết khá nhiều chuyện, nàng vẫn còn nhớ rất rõ có một tiểu thư nọ vô duyên vô cớ bị đồn thổi làm mất thanh danh, nàng không những không được gia đình lấy lại công đạo mà còn bị từ mặt, xua đuổi vì làm họ mất danh dự, kết cuộc của nàng, Chu Hoàng Sa không rõ ràng nhưng chắc chắn không tốt được.
Sau biến cố đó, Chu thái sư mấy lần vô tình hay cố ý đều có ý hỏi nàng việc đã xảy hôm đó. Chu Hoàng Sa trước sau vẫn giữ lời khai của mình, không gặp Nam Chánh Thuần, không có việc gì xảy ra. Nàng thấy trong lúc vô tình, Chu thái sư lộ vẻ thất vọng. Chẳng lẽ nàng và Nam Chánh Thuần phải có gì đó ông mới vui sao?
Lúc đó, Chu Hoàng Sa không quá rõ ràng, chỉ có thể ghi nhớ không quên. Mãi sau này, nàng mới rõ thái độ của Chu thái sư có ý nghĩa gì. Hóa ra, Chu thái sư mấy lần gặp hoàng hậu đề cập hôn sự của Nam Chánh Thuần và Chu Hoàng Sa, nhưng hoàng hậu lần nào cũng viện cớ Chu Hoàng Sa còn nhỏ tuổi nên từ từ. Có vẻ như Chu thái sư đã nhìn ra Chu hoàng hậu đứng núi này trông núi nọ, muốn thu tóm nhiều lợi ích nhất. Dù sao nàng chỉ có Nam Chánh Thuần là con, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng vị trí chính phi chỉ có một, nàng muốn lựa chọn người có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho nhi tử mình.
…
Từ lâu, Chu Hoàng Sa đã biết mình chỉ là con cờ trong tay Chu thái sư, của Chu hoàng hậu, giá trị của nàng được nhận định trên lợi ích nàng mang tới.
Nàng cũng biết Nam Chánh Thuần chính là lựa chọn tốt nhất đối với nàng, nàng biết rõ, thế nhưng… nàng không làm được.
Nàng không thể chấp nhận gả cho một kẻ đã từng có ý cưỡng hiếp mình.
Hữu Thiện nói đúng, nàng đã từng nghĩ nàng có thể gả cho bất cứ người nào chỉ cần ngoại trừ Nam Chánh Thuần ra. Nam nhân đối với nàng mà nói thật sự chẳng có gì khác nhau.
Vậy bất cứ ai đó có thể là Hữu Thiện không?
Nàng không biết.
Thân phận của Hữu Thiện bây giờ đúng là không tương xứng với nàng, hắn chỉ là một công tử quần là áo lụa, không chút tài cán, thành tích. Nếu người đời biết được đó chỉ lớp ngụy trang của hắn thì sao, nếu họ biết Hữu Thiện thật sự làm được những gì thì họ có còn suy nghĩ hắn không xứng với nàng không?
Nhưng nàng cũng biết, cơ nghiệp kia là vốn liếng Nam Chánh Can chuẩn bị cho việc tranh giành ngai vị sau này. Từ hai bàn tay trắng để đi tới hôm nay, bọn họ đã trải qua những ngày khổ sở như thế nào nàng không biết được nhưng chắc chắn trả giá trong đó nhiều hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Mà công cụ chuẩn bị kia có thể còn phải kéo dài thêm rất nhiều năm, Hữu Thiện sẽ thêm bao nhiêu năm lẫn tránh tai mắt người đời. Nàng có thể chờ đợi hắn bao lâu? Nàng không có thời gian, bất cứ lúc nào, chỉ cần Chu thái sư nói một tiếng, nàng sẽ trở thành thê tử của kẻ khác. Vậy làm sao nàng có thể liên lụy đến hắn?
Nàng không thể để hắn vì nàng mà bỏ phí công sức bao năm kia.
Không thể…
…
Rốt cuộc Hữu thiện vẫn không nhận được câu trả lời của Chu Hoàng Sa.
Nhưng trong ánh mắt vốn bình lặng của nàng, hắn có thể cảm nhận được những gợn sóng lăn tăn.
Nàng không vô tình với hắn!
Hữu Thiện chắc chắn điều đó, nhưng vì sao nàng không nhận lời thì có quá nhiều nguyên nhân, hắn không thể đoán được nguyên nhân chính xác là gì.
Mà hắn chỉ cần biết nàng có tình với hắn là đủ rồi. Hắn hạ quyết tâm để có một ngày đường hoàng chính chính xuất hiện trước mặt nàng.