Tô Cẩm Khê ngắn người, lúc đó cô không biết nhà họ Tô đã biết chuyện, cô còn cầu xin Đường Minh hợp tác diễn kịch với cô đừng nói cho nhà họ Tô biết.
Cô càng ngày càng cảm thấy mình giống như một chú hè, chuyện mà ai cũng biết, cô lại còn cô tình che đậy.
“Đường Minh, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, ba mẹ tôi biết tôi phải gả cho anh, bọn họ có từng có chút không nỡ không?”
“Không, néu như bọn họ có chút đau lòng em, anh sao có thể chán nghét nhà họ Tô như vậy.
Từ đầu đến cuối, họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, chưa từng quan tâm đến việc em có ồn hay không.”
Tô Cẩm Khê nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, hóa ra cô chỉ là công cụ có thể lợi dụng được của nhà họ Tô mà thôi.
Đường Minh hiểu được trong lòng cô khó chịu như thế nào, “Cẩm Khê, anh biết trong lòng em rất buồn.
Sau này sẽ không có nhà họ Tô, em chỉ cần có anh.
Mẹ anh sẽ thật sự yêu thương em, bọn anh sẽ cho em tình cảm mà em thiếu thốn.”
Anh ta đưa tay ra ôm Tô Cẩm Khê, trước khi ngón tay anh ta chạm vào vai cô, Tô Cẩm Khê lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi!”
Cô không cần ai thương hại mình, nhất là Đường Minh người đã gây ra mọi chuyện.
“Cẩm Khê, anh biết bây giờ em đang cảm thấy rất khó chịu, em cho anh một chút thời gian, anh sẽ đối xử tốt với em.
“Đường tổng, phiền anh rời đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Đường Minh muốn nói lại thôi, lúc này Tô Cẩm Khê không muốn nghe bất cứ chuyện gì, trong lòng cô chán ghét mình, cho nên anh ta cũng không nói cái gì.
Đóng của lại, chỉ có một mình Tô Câm Khê ở trong phòng, cô đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao nhà họ Tô lại không thích cô?
Ánh nắng ấm áp chiếu vào người cô, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được độ ấm, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lễo.
Chú ba, chú ba, em chỉ có anh thôi.
Mẹ Đường bị Đường Minh đuổi về, đã đến giờ ăn tối, sắc mặt Tô Cẩm Khê tái nhợt nằm trên giường.
Đường Minh dịu dàng nói: “Cẳm Khê, em dậy ăn cơm hay là anh đưa tới giường cho em?”
Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi không muốn ăn.”
“Không được, lúc này thân thể em đang bị suy nhược, nhất định phải tranh thủ bồi bổ, không thể bỏ ăn, không muốn dậy thì anh sẽ mang qua.”
Nói xong Đường Minh thật sự đem đồ ăn cho Tô Cẩm Khê, “Cảm Khê, để anh đút cho em.”
“Đường Minh, tôi nói tôi không muốn ăn! Anh không hiểu BƠ 18§cAnthJà têo khốn BậP, mà bỏ quảng cáo tiêng người hả?”
Phần lớn trong gia đình hào môn đều là do tranh chấp tài sản, vốn Đường Minh cũng đã thể hiện một mặt cực kỳ tham vọng.
“Cẩm Khê, sao em không thể tin anh thật sự rất thích em?” Đường Minh bát đắc dĩ thở dài.
“Đường tổng, anh yêu Bạch Tiểu Vũ nhiều năm như vậy, tôi với anh mới ở chung bao lâu, anh sao có thể chứng minh là anh thích tôi?”
Tô Cẩm Khê chỉ cảm thấy mỉa mai, có phải ai anh ta cũng nói thích không?
“Em và chú ba cũng chưa ở bên nhau bao lâu, em làm sao có thể chứng minh chú ấy thực sự thích em?”
“Bởi vì từ tâm, tôi có thể cảm nhận được anh ấy thực sự thích tôi, mà tôi cũng thực sự muốn gả cho anh ấy.”
“Em vẫn nên chét tâm sớm đi, đời này em và chú ta không có khả năng đâu.” Đường Minh gắp một thìa thức ăn, “Ngoan, há miệng ăn cơm.” Có nhiều trang đang lấy của nguồn, mong các bạn chịu khó tìm nguồn đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Tô Cẩm Khê dùng một tay hát đồ ăn, thức ăn rơi vãi tứ tung.
Trong mắt Đường Minh có chút tức giận, trước đây Tô Cẩm Khê không dám làm như vậy.
“Đường tổng, tôi đã nói tôi không ăn, mời anh đi cho, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Tô Cẩm Khê gần từng chữ.
Đường Minh đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn Tô Cẩm Khê, cô thay đổi, ánh mắt cũng thay đồi.
“Tôi để người làm lại.”
“Không cần làm, cho dù anh tới bao nhiêu lần tôi cũng không ăn, trừ phi anh buông tha cho tôi!”
“Không có khả năng, tôi sẽ không buông tha em, Cẩm Khê đừng để anh dùng những biện pháp khác ép em ăn.”
Đường Minh đã sớm mang cho cô một bát cháo, “Cẩm Khê, anh nhớ em rất thích món cháo.
này.”
Tô Cảm Khê thậm chí còn không muốn nhìn anh ta chứ đừng nói đến việc ăn.
Đường Minh để cháo sang một bên, “Em có chắc em không ăn không?”
“Không ăn.”
“Được rồi, vậy đừng trách anh.” Đường Minh đột nhiên nghiêng người, hơi thở càng ngày càng gần, khuôn mặt Tô Cẩm Khê lộ ra vẻ căng thẳng.
“Anh, anh định làm gì?”
Cô vươn tay ngăn cản giữa hai người, không cho Đường Minh tới gần.
Đường Minh dễ dàng nắm lấy tay của cô, “Em nói xem giữa đàn ông và phụ nữ thì nên làm gì? Cẩm Khê, em không muốn ăn tôi sẽ hôn em cho đến khi em muốn ăn mới thôi.”
Sức mạnh trên cổ tay đã tăng lên, hóa ra người đàn ông có vẻ lịch lãm lại có sức mạnh lớn hơn phụ nữ nhiều.
Tô Cẩm Khê nhíu mày, “Đường Minh, anh buông tôi ra.”
“Vậy em ăn hay không ăn?”
“Tôi ăn!”
“Ngoan.” Đường Minh buông tay ra, anh ta cẩn thận đút cho Tô Cẩm Khê, ánh mắt cưng chiều nhìn Tô Cảm Khê.
Chuông điện thoại vang lên, đây là nhạc chuông độc quyền của Bạch Tiểu Vũ, Tô Cẩm Khê đã nghe máy lần.
Cô nhìn Đường Minh, Đường Minh bình tĩnh trả lời điện thoại,