Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông trước mặt này chỉ biết đe doạ cô, lúc này cô rất hối hận vì sao lúc đó cô đã đồng ý diễn kịch với Đường Minh.
Nhà họ Tô đối xử tốt với cô một chút thì không sao, quan trọng là cô đã làm tất cả nhưng không đáng.
Đường Minh vẫn duy trì nụ cười tao nhã: “Cảm Khê, chỉ cần có thể giữ được em ở lại bên cạnh anh, anh làm cái gì cũng không sao cả, đương nhiên là anh vẫn mong em có thể phối hợp với anh.
”
Hàng cúc áo của anh ta đã được cởi ra, Tô Cẩm Khê nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô vội vàng rời khỏi giường, cô sẽ không bao giờ chung chăn chung gối với Đường Minh.
Bây giờ cô hoàn toàn không hiểu Đường Minh, tóm lại, mức độ nguy hiểm của anh ta đã tăng đến cực điểm.
Tô Cẩm Khê vội vàng mở cửa rời đi, Tiểu Trúc vẫy tay với cô, “Cô Tô.
”
Lần trước cô bị viêm ruột thừa cô đã tĩnh dưỡng ở đây, Đường Minh đã đặc biệt tìm một người phục vụ cho cô, không ngờ cô ấy vẫn chưa rời đi.
“Tiểu Trúc, đã lâu không gặp.
”
“Cô Tô, cô mau đi đi, cậu chủ ở bên ngoài chờ cô.
”
“Cô là…” Tô Cảm Khê ngạc nhiên nói.
“Tôi là người mà cậu chủ đặc biệt sắp xếp tới đây chăm sóc cô, cô Tô, đừng nói nữa, cô mau đi đi.
”
Tô Cảm Khê bát chấp kinh ngạc, cô phải nhanh chóng rời đi, nếu ở lại đây, cô không biết Đường Minh sẽ làm gì cô.
Nghĩ tới hoá ra Tiểu Trúc lại là do Tư Lệ Đình sắp xếp, không ngờ lúc đó anh lại dành tình cảm cho mình như vậy.
Tô Cẩm Khê không có thời gian để ý nhiều như vậy, biết Tư Lệ Đình đang ở bên ngoài, tốc độ của cô càng nhanh hơn nhiều.
Cô chạy thẳng ra khỏi biệt thự, có một chiếc Lamborghini đậu bên đường.
Bình thường Tư Lệ Đình thường lái xe nghiệp vụ hoặc là xe hơi, đây là lần đầu tiên Tô Cảm Khê nhìn thấy anh lái một chiếc xe thể thao.
“Chú ba.
” Mới nhìn thấy bóng dáng của người đó Tô Cẩm Khê đã vội vàng chạy qua.
Tư Lệ Đình vứt điều thuốc trong tay, vội vàng đi về phía Tô Cảm Khê, “Tô Tô, Tô Tô của anh.
”
Cho đến khi Tô Cẩm Khê được anh ôm chặt cô mới có cảm giác thân thuộc, nước mắt của Tô Cẩm Khê làm ướt áo anh.
Rõ ràng hai người tách nhau chưa đầy một ngày, nhưng lẫn nhau đều cảm thấy dài như cả thế kỷ.
“Chú ba, em rất nhớ anh.
”
“Anh cũng nhớ em, vẫn luôn nhớ em, Tô Tô, chúng ta về nhà.
” Tư Lệ Đình ôm cô bước lên xe.
Dựa vào vòng tay của Tư Lệ Đình cô mới cảm thấy vô cùng ấm áp và mãn nguyện.
“Vâng, chúng ta về nhà.
Sau này nơi nào có chú ba nơi đó sẽ là nhà của Tô Tô.
” Tô Cẩm Khê nắm chặt quần áo của Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế phụ, hành động cẩn thận của anh như thể coi cô là một bảo bối mỏng manh dễ vỡ.
Anh khẽ vuốt những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, trong mắt Tư Lệ Đình chỉ có thương tiếc, “Cậu ta chạm vào em không?”
“Không, em sẽ không để anh ta chạm vào em, Tô Tô chỉ là người của chú ba.
” Ánh mắt Tô Cẩm Khê tràn đầy nghiêm túc.
“Nghe Tiểu Trúc nói em không ăn cơm?”
“Đối mặt với gương mặt của Đường Minh em nuốt không trôi, chú ba, chúng ta mau đi thôi, nếu không Đường Minh sẽ lại đuổi theo.
”
Bây giờ Tô Cẩm Khê đề phòng Đường Minh như đề phòng một con sói lớn.
“Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để cậu ta mang em đi.
”
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng đóng cửa xe, đưa Tô Cẩm Khê trở về biệt thự của mình.
Tô Cẩm Khê nhìn tòa nhà kiểu châu Âu mà trước đây cô không có án tượng tốt, nhưng bây giờ cô cảm thấy nó tràn đầy ấm áp.
Có lẽ là vì chú ba ở đó, nơi có chú ba là nơi có cảm giác an toàn.
Tư Lệ Đình dừng xe, tắt máy rồi nói: “Ngồi im đừng nhúc nhích.
”
Tô Cẩm Khê không biết anh định làm gì cô ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích, nào ngờ anh mở cửa ghế lái phụ bế cô xuống xe.
“Chú ba, em có thể tự đi, anh ôm em làm gì?”
“Trên chân em có một vết thương, tuy không sâu lắm nhưng vết thương đang đóng vảy.
Nếu em động một tý nó sẽ đau, em ngoan ngoãn nằm trong ngực là được.
”
Trái tim Tô Cẩm Khê được sưởi ấm bởi sự chu đáo và quan tâm của anh, đây hẳn là lý do tại sao cô thích chú ba.
Ngay khi họ bước vào cửa những người giúp việc mỉm cười chào đón cô, “Cô chủ, cô đã về.
”
Bọn họ nói đã về mà không phải tới, như thể họ đã coi cô là bà chủ ở đây.
“Sau này cô ấy sẽ sống lâu dài ở đây, chuẩn bị nhiều quần áo và những đồ ăn mà cô ấy thích.
” Tư Lệ Đình trực tiếp ra lệnh.
“Vâng, cậu chủ, sắp chuyển mùa rồi, ngày mai tôi sẽ đi mua quân áo mùa thu.
”
“Ừ, chuẩn bị thuốc rồi mang lên.
” Tư Lệ Đình bế Tô Cảm Khê lên lầu.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ngón tay vuốt nhẹ phần tóc rối quanh tai cô.
Hạnh phúc như vậy khiến Tô Cẩm Khê cảm thấy sợ hại, “Chú ba, sau này em sẽ thật sự sống ở đây sao? Nếu Đường Minh…”
Tư Lệ Đình ngồi xổm nửa người trước giường, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
“Em đừng lo, anh đã nói chuyện này giao cho anh, chỉ cần em có lòng tin kiên định ở bên cạnh anh là được.
”
Nước mắt Tô Cẩm Khê lại rơi từng hạt lớn, “Chú ba, anh nói đúng, em đúng là đồ ngốc, em là đồ ngốc không rõ đầu đuôi!
Lúc đầu, bởi vì nhà họ Tô mà em thoả thuận kết hôn với Đường Minh, em còn cho rằng mình là anh hùng, nhưng thật ra em là một kẻ ngốc.
Nhà họ Tô không bao giờ quan tâm đến em, dù em có cho tất cả những gì em có thì họ cũng không bao giò quan tâm đến em.
Nếu em không đồng ý với Đường Minh, em đã có thể quang minh chính đại ở bên cạnh chú ba, chú ba, xin lỗi, là do em quá ngốc.
”
Người nhà họ Tô càng nhẫn tâm, Tô Cẩm Khê càng cảm thấy đau khổ và tự trách bản thân, tại sao lúc đầu cô lại đồng ý?
Ánh mắt Tư Lệ Đình dịu dàng, đôi mắt xanh của anh giống như biển lớn trong xanh rất xa, như ánh mặt trời lay động trên mặt biển.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm Khê lên, an ủi nói: “Anh chưa từng