Hoa Tỉnh không ngờ một trợ lý như cô lại dám nói chuyện với mình như vậy, lại còn nhắc tới chuyện này.
Cô ta thận trọng liếc nhìn Tư Lệ Đình, sắc mặt Tư Lệ Đình lãnh đạm, giống như chưa từng quen biết Hoa Tinh.
Nếu như trên mặt anh có chút biểu tình buồn bực, trong lòng Hoa Tinh có thể đoán ra, điều này chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn có cô ta.
Anh lại tỏ ra trầm mặc không còn cảm tình gì với cô ta, Hoa Tỉnh không nói nữa.
Từ đầu tới cuối ông cụ Đường vẫn không đồng ý chuyện anh và Tô Cảm Khê ở bên nhau, “Đình nhỉ, hai con không thể ở bên nhau!”
“Hình như ông nhằm rồi, tôi tới đây là cởi trói quan hệ của Tô Tô và nhà họ Đường, không phải đến xin ý kiến của ông.”
“Đình nhi, ba biết con oán hận nhà họ Đường, nhưng con không thể làm chuyện như vậy để báo thù cho nhà Đường được.” Ông cụ Đường hết lòng thuyết phục anh.
“Tôi thật sự yêu cô ấy, không liên quan gì đến việc trả thù.
Ngoài ra, tôi đã lấy chứng nhận rồi, sau này mời các người gọi cô ấy là bà Tư.”
Bà Tư, Hoa Tinh nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Tư Lệ Đình, rõ ràng vị trí đó thuộc về cô ta!
“Con!!!” Ông cụ Đường tức giận, lúc trước Tư Lệ Đình đã thay họ chuyển hộ khẩu của anh ra ngoài, lập hộ khẩu khác.
“Cho nên ông ít dát vàng lên mặt mình đi.
Tôi và nhà họ Đường đã sớm không còn quan hệ gì rồi.”
Tiếng vỗ tay ‘ba ba’ vang lên, Đường Nhược ở bên cạnh vỗ tay, “Hiếm thấy chú ba thích một người như vậy, anh họ, anh nói xem anh không chỉ mất vợ mà còn mất cả binh.”
Đường Minh chịu đựng đau đớn trên người, “Cậu có ý gì?”
“Ý gì? Không lẽ anh chưa nói cho ông nội biết dự án bất động sản trong tay anh sắp thua lỗ mấy tỷ à2”
Đường Minh đã sớm biết Đường Nhược không phải đèn cạn dầu, nhưng anh ta không ngờ Đường Nhược lại điều tra ra chuyện tập đoàn Đường thị nhanh như vậy.
May mà anh ta đã đạt được thoả thuận với Tư Lệ Đình, nếu không Đường Nhược thực sự đã nắm được nhược điểm của anh ta.
Ông cụ Đường nghe thấy thua lỗ máy tỷ, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, “Thua lỗ gì?”
Đường Nhược lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng lỡ miệng nói, “Ông nội không biết chuyện này sao? Cháu tưởng ông biết rồi.”
“Đường Minh, nói rõ cho ông!!!” Ông cụ Đường cảm giác được Đường Minh đang giấu giếm mình chuyện gì đó.
Mẹ Đường thấy không ổn, vội vàng bước tới đỡ ba chồng, “Ba đừng nóng giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Ông cụ đột ngột đẩy mẹ Đường ra, Tô Cẩm Khê tay nhanh mắt lẹ, nhìn thấy cách đó không xa có góc bàn sắc bén, chắn ngang thân hình đang lùi lại của bà ấy.
Do quán tính, sức lực của ông cụ không nhỏ, tất cả đau đớn đều dồn lên người cô, eo Tô Cẩm Khê đập vào góc bàn.
Chân mày cô nhíu lại, mẹ Đường cũng cảm thấy sức lực của mình không nhỏ, “Khê Khê, con không sao chứ?”
“Dì à, cháu không sao.”
Giờ phút này, ông cụ Đường đang tức giận, cũng không thèm đếm xỉa đến chuyện sống chét của người khác.
Đường Nhược lộ ra vẻ giống như đang xem kịch, “Anh họ, anh cho rằng anh vẫn luôn giấu giếm ông nội, ông nội sẽ không biết sao?”
“Nếu Đường Minh đã không nói, vậy Nhược nhi cháu nói đi”
“Ông nội, thật ra chuyện này cũng không trách được anh họ.
Vốn dĩ dự án Cẩm Tú đó rất tốt, nào biết có người có tình xây lò hỏa táng xung quanh đó.
Ông nói xem xung quanh nhà thương mại là nghĩa trang thì còn ai vào ở nữa? Theo ước tính sơ bộ, sẽ thua lỗ ít nhất máy tỷ.”
Rõ ràng là Đường Nhược không biết Đế Hoàng là sản nghiệp của Tư Lệ Đình, cho nên anh ta mới tự tin như thế.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Đường Minh, ông giao tập đoàn Đường thị cho cháu.
Cháu quản lý như vậy hả?
Trước khi biết chỗ đó muốn xây dựng lò hoả táng cháu không nhận được tin tức gì sao? Ông đã dạy cháu như: nào? Mấy tỷ, cháu lấy gì mà bù vào? Công ty nào mà kiêu ngạo như vậy?”
“Đế Hoàng, là một công ty rất bí mật, trong những năm qua đã phát triển nhanh chóng.”
Hoa Tỉnh trợn tròn mắt, cô ta biết Tư Lệ Đình là tổng giám đốc Đề Hoàng, cô ta không nói cho Đường Nhược biết chuyện này.
Cho nên Tư Lệ Đình làm như vậy với Đường Minh, trùng hợp như vậy sao?
Tầm mắt của cô ta rơi vào Tô Cẩm Khê.
Tại sao Đường Minh và Tô Cẩm Khê lại ly hôn, chuyện đó có liên quan gì đến nhau?
“Đường Minh, những gì Nhược nhỉ nói là thật sao?” Ông cụ Đường tức giận nói.
Đường Minh không chút hoang mang đầy kính, “Là thật.”
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Đường Nhược, đúng như dự đoán lần này Đường Nhược quay lại là vì tập đoàn Đường thị.
“Ông nội, xem ra mấy năm gần đây anh họ không học được cách điều hành công ty, nhưng cháu thì không giống vậy.
Dưới sự lãnh đạo của cháu, công ty ở Mỹ phát triển rất tốt.”
“Vậy sau này cháu tới tiếp quản tập đoàn Đường thị!”
“Ba, Minh nhi đã vì tập đoàn Đường thị mà làm hết sức mình, làm sao chỉ vì một sai làm mà không cho thằng bé làm nữa?” Mẹ Đường lo lắng giải thích.
Đường Nhược cong môi cười: “Bác à, mỗi ngày bác đều ở’ nhà chăm sóc sắc đẹp, không hiểu biết chuyện làm ăn, anh họ làm thua lỗ một khoản tiền, mang lại tổn thất lớn cho Đường thị.”
“Đường Nhược, rõ ràng cậu có công ty ở Mỹ! Tại sao lại muốn về Trung Quốc thâu tóm tập đoàn Đường thị? Hai người là anh eml”
“Bác à, bác đang nói gì vậy? Công ty ở Mỹ là của mẹ cháu, họ của cháu là họ Đường.
Đừng nói là bây giờ, ngay cả trong thời cổ đại, cháu vẫn có khả năng đứng ở vị trí đó.
Từ nhỏ ông nội đã dạy chúng cháu như vậy mà.
Cơ hội đã sớm được trao cho anh họ, nhưng anh ấy không nắm bắt nó, lãng phí cơ hội, sao có thể trách cháu?”
Ông cụ Đường lạnh lùng nói: “Đúng vậy,