Trong lúc tranh chấp, cơ thể Tô Cẩm Khê bắt ngờ bị đẩy xuống thang máy.
Chỉ có một tiếng hét vang lên, Tô Cẩm Khê đã ngã xuống thang máy lưu động.
Nỗi đau toàn thân không bằng nỗi đau trong tim, ai tới nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì đi?
Tô Cẩm Khê lăn một đường xuống thang máy, chân cô bị những cạnh sắc nhọn của thang máy đâm vào.
Cô muốn đứng dậy, chân đau nhức, hít sâu một hơi, vết thương dính vào nhau, gương mặt nhăn lại vì đau.
Nhìn thấy cô từ thang máy ngã xuống, một người bước nhanh về phía cô, “Tiểu Búa Tử, em không sao chứ?” Anh dừng lại bên cạnh quan tâm hỏi cô.
Tô Cẩm Khê khó khăn mở mắt ra nhìn người trước mặt, Có Nam Thương lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cô.
“Thương… Thương Hải.
” Tô Cảm Khê không muốn gặp anh trong tình huống xấu hỏ như vậy.
“Bị thương ở đâu? Để tôi xem.
” Hôm nay Cố Nam Thương cũng xem tin tức.
Anh cho rằng xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Tô Cảm Khê sẽ không ra ngoài, nào biết cô lại chạy đến trung tâm thương mại.
Chẳng lẽ cô không biết lời nói của mọi người đáng sợ như nào sao? Dù có đúng hay không thì những người ăn dưa cũng chỉ muốn xem náo nhiệt chứ không quan tâm đến sự thật của câu chuyện.
Họ càng sẵn lòng tin vào sự thật bị tung ra hơn, bởi vì nó đủ bạo, có thể thỏa mãn tâm lý thích buôn chuyện của họ.
“Tôi, tôi không sao.
” Tô Cẩm Khê cố gắng đứng dậy, nhưng Cố Nam Thương phát hiện ra một vét thương lớn trên bắp chân của cô.
Trong mặt anh hiện lên một tia xót xa, “Bị thương nặng như vậy mà còn nói không sao?”
Nhìn đầu tóc bù xù và quần áo của cô, rõ ràng là cô bị vướng víu từ trước.
Anh cởi áo vest khoác lên người Tô Cẩm Khê rồi bế cô lên.
“Thương Hải, tôi thực sự không sao.
” Tô Cẩm Khê muốn tránh khỏi cái ôm của anh, hiện tại cô đang mang tai tiếng, dính líu đến cô, người khác sẽ nói gì về anh?
Cố Nam Thương không quan tâm đến cô, mà đi thang máy lên, gần từng chữ nói với những người đứng xem: “Cố ý làm tổn thương người khác, vu khống người khác, tất cả các người cần phải chịu trách nhiệm pháp lý.
”
“Tôi chỉ là người qua đường, tôi không đụng vào cô ta.
”
Mọi người vội vàng ném nồi.
“Chúng tôi chỉ tới xem náo nhiệt, là cô ta tự mình ngã xuống, anh lại là gì của cô ta.
Không lẽ cũng là tình nhân của cô ta?”
Cho tới bây giờ vẫn còn không biết sống chết, ánh mắt Có Nam Thương lạnh lùng, “Tôi là anh trai của cô ấy, các người bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ không xem nhẹ cái khoản này.
Mọi nơi trong trung tâm thương mại đều có camera giám sát.
Ai đẩy cô ấy, ai chạm vào cô ấy, không ai trong các người có thể trồn thoát! Trợ lý Kiều, báo cảnh sát.
”
“Vâng, Có tổng.
”
Có Nam Thương ôm Tô Cẩm Khê rời đi, Tô Cẩm Khê thấy mọi người xung quanh nhìn mình, cô vùi đầu vào ngực Có Nam Thương.
“Tiểu Búa Tử, đừng nhìn, đừng nghe, những gì bọn họ nói không phải thật đâu.
” Có Nam Thương biết chuyện này đã ảnh hưởng nhiều đến phụ nữ.
Lúc nghe thấy điều đó anh đã rất sốc, vì Tô