Tô Cảm Khê trầm ngâm gật đầu, “Chẳng trách tiếng phổ thông của anh ta rất chuẩn, Yamamoto quyền lực như vậy?”
“Có thể xem như doanh nghiệp gia đình, Nhật Bản có nền kinh tế phát triển và gia đình Yamamoto làm chủ công nghệ cốt lõi, được xếp hạng cao trên thế giới.
Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của anh ta cũng có thế lực khá lớn ở Trung Quốc, cho nên tốt nhất không nên làm kẻ thù với loại người này.
”
“Em biết rồi chú ba.
”
Doanh nghiệp gia đình ăn sâu bén rễ vẫn có một số điểm khác biệt với công ty do chính Tư Lệ Đình thành lập.
Công ty của Tư Lệ Đình thuộc loại đang phát triển, còn của người ta đã sớm trở thành một doanh nghiệp lớn.
Chẳng trách ngay cả Cố Nam Thương cũng khá kiên nhẫn với anh ta, thà là bạn còn hơn là kẻ thù.
Cố Nam Thương nằm ở ghế sau đã rất say, nếu là ngày thường chắc anh sẽ không uống nhiều như vậy, tất cả những điều này là vì Tô Cẩm Khê.
Cho người giúp việc dọn phòng khách cho Cố Nam, Tư Lệ Đình đặt anh ấy lên giường.
Tô Cẩm Khê cởi giày cho anh ấy, nhưng Tư Lệ Đình nhìn lại thây hành động này liền cau mày.
“Để người giúp việc làm những việc này là được rồi.
” Ngày thường Tư Lệ Đình không nỡ để Tô Cẩm Khê làm những việc này.
“Chú ba đừng hiểu lầm, em chỉ có cảm giác anh trai em gái với Thương Hải thôi.
Trước giò ở trên mạng anh ấy đã chiếu cố em rất nhiều, hôm nay cũng là vì uống rượu thay em.
”
“Mặc kệ là anh trai hay cái gì, em không cần làm những việc này.
” Tư Lệ Đình kéo Tô Cẩm Khê lên, tự anh ngồi xốm xuống cởi nót chiếc giày còn lại cho Có Nam Thương.
“Chú ba…” Tô Cẩm Khê không ngờ một người đàn ông kiêu hãnh lại có thể làm ra chuyện như vậy.
“Nếu em nợ ân tình của người khác, em không cần cảm thấy có lỗi, sau này anh sẽ trả lại.
”
Tư Lệ Đình cởi áo khoác cho Cố Nam Thương, “Tô Tô, em đi lấy khăn nóng, anh sẽ lau mặt cho anh ta.
”
“Vâng.
” Tô Cẩm Khê ngoan ngoãn nhúng khăn vào nước nóng, đưa cho Tư Lệ Đình, anh cẩn thận lau mặt và tay cho Có Nam Thương.
Anh nới lỏng cà vạt, đắp chăn lên người anh ấy, rồi kéo Tô Cảm Khê rời đi.
Trên thực té, tối nay anh cũng uống không ít, nhiều hơn Tô Cẩm Khê nhiều, nhưng anh vẫn có thể duy trì động tác bình tĩnh như vậy.
“Bảo bối, nhìn anh như thế làm gì?” Tư Lệ Đình dịu dàng nói.
“Chú ba, tửu lượng của anh thật tốt, trước kia anh uống say ai là người chăm sóc anh?” Tô Cảm Khê đau lòng nhìn Tư Lệ Đình.
Cô vẫn chưa