Lý do thứ hai là tìm em, tất nhiên hy vọng tìm được em là rất nhỏ, ngoài việc biết em có một vết bớt hình con bướm ở eo thì bọn anh không biết gì khác.
May mắn ông trời có mắt, để anh tìm được em, Cẩm nhị, em chính là nút thắt lớn nhát trong lòng ông ngoại.
Em biết những năm qua ông ấy nhớ em đến nhường nào không? À đúng rồi, bây giờ đã có kết quả xét nghiệm, anh phải nhanh chóng gọi điện báo cho ông ấy.
”
Cố Nam Thương vội vàng gọi điện cho ông cụ, “Là cháu, ông ngoại, tìm thấy em gái rồi!”
“Cái gì! Tìm được rồi? Con bé ở đâu? Mau đưa con bé về cho ông nhìn xem.
” Giọng điệu của ông cụ vô cùng kích động.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, bây giờ cháu sẽ để ông nói chuyện với em ấy.
” Cố Nam Thương đưa điện thoại cho Tô Cảm Khê.
Trên mặt Tô Cẩm Khê đầy vẻ hoảng sợ, đột nhiên có thêm người nhà, chân tay cô luống cuống.
“Nhóc con, cháu đang nghe chứ?” Giọng ông cụ truyền qua điện thoại.
Tô Cẩm Khê ấp úng, “Cháu, cháu đang nghe đây ạ.
”
“Đứa bé ngoan, những năm qua để cháu sống một mình vất vả ở bên ngoài, là do ông bà không chăm sóc cháu, bây giờ mới tìm được cháu.
”
Ông cụ nghẹn ngào nói ra, có lẽ ông đang nghĩ về một số chuyện đã xảy ra năm đó.
“Không, không, không phải là lỗi của ông, cháu không trách ai cả.
Những năm qua cháu sống rất tốt, cho nên ông không cần lo lắng.
”
“Vậy thì khi nào cháu trở về Mỹ? Sức khỏe của ông ngoại không tốt, không biết ông có thể sống được bao lâu nữa.
Ông ngoại muốn gặp cháu sớm hơn được không?”
Tô Cẩm Khê thực sự không có cách nào từ chối lời cầu xin của ông cụ, cô nhìn Tư Lệ Đình đang bát tỉnh trên giường.
Chuyện ở đây vẫn chưa được giải quyết, nhà họ Cố đã thúc giục cô quay về.
“Cháu ở bên này vẫn có chuyện phải làm.
Sau khi xử lý xong cháu sẽ về, được không ạ?”
“Được, tất nhiên là được rồi, chỉ là ông ngoại nhớ cháu, muốn gặp cháu sớm hơn.
”
Trái tim Tô Cẩm Khê gần như tan chảy, sao cô lại không muốn trở về gặp người nhà thực sự của mình sớm hơn chứ.
“Cháu sẽ quay về ngay khi có thể.
”
“Đứa bé ngoan, cháu, cháu có thể gọi ông một tiếng ông ngoại không?” Ông cụ thận trọng hỏi.
Bọn họ cảm thấy họ mắc nợ đứa bé này rất nhiều, hơn nữa khó khăn lắm mới tìm được bảo bối, sợ sẽ xúc phạm đến Tô Cẩm Khê.
“Ông, ông ngoại.
”