“Tô Tô.
” Tư Lệ Đình kiệt sức hét lên, những chuyện trong quá khứ hiện lên trong tâm trí anh.
“Anh, anh là ai!”
“Theo bối phận thì tôi nên gọi anh là chú ba, anh không nên như thế này.
Tôi sẽ không so đo chuyện tối qua, xin anh buông tha cho tôi.
“Không, không sợ, sợ chú ba.
”
“Chú ba, giúp tôi…”
“Chú ba, em đói quá…”
“Chú ba, đừng nháo nữa!”
“Chú ba, anh đối xử với em thật tốt.
”
“Em cắn chết anh cái đồ khốn kiếp này!”
“Cho dù trời có sập xuống em cũng sẽ không rời đi, chú ba, em yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh.
”
“Tư Lệ Đình, từ nay về sau, anh là anh họ tôi, ngoài chuyện này ra, chúng ta không liên quan gì nữa.
”
Hình ảnh dừng lại trong đám cưới, cô hất đầu bỏ đi, như: có hàng nghìn nhát dao cứa vào tim Tư Lệ Đình.
“Hoá ra đây là tư vị lăng trì.
” Tư Lệ Đình ngã xuống đắt.
“Cậu ch Lâm Quân nhanh chóng đỡ anh dậy, “Anh phải chăm sóc thân thể của mình, đừng quá buồn, nếu không cô Tô ở trên trời sẽ không vui.
”
Hơi thở Tư Lệ Đình mong manh, tầm mắt rời khỏi xác nữ, “Chuẩn bị tang lễ.
”
Nếu anh thực sự muốn tốt cho cô thì nên để cô sớm yên nghỉ, mà không phải giữ cô ở đây mãi.
“Vâng, cậu chủ.
”
Ngay sau đó tin tức về cái chết của Tô Cẩm Khê trên biển được lan truyền, hầu hết các bình luận trên mạng đều tiếc nuối.
Còn về người vui vẻ nhất là đám người Bạch Tiểu Vũ, bọn họ trăm phương ngàn kế không hãm hại được Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê đã tự mình rơi xuống biển.
Khi biết tin Tô Mộng rất vui vẻ, cô ta vui đến mức suýt nỗ pháo ăn mừng.
Đường Minh về nhà, nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộng vui vẻ xoay vòng, anh ta cũng vừa nhận được tin Tô Cẩm Khê bị rơi xuống biển, xác nhận đã tử vong.
“Chị gái cô mắt, cô rất vui vẻ?”
Tô Mộng nghe thấy âm thanh lạnh lùng phát ra từ sau lưng, vội vàng thu lại nụ cười, “Minh không phải, vừa nãy