“Đạo diễn Nam Cung, việc tìm lại diễn viên rất phiền phức, xin hãy giúp tôi.
”
Nam Cung Mặc hừ lạnh: “Chu Lê, xem ra cô vẫn không biết thân biết phận của mình.
Cô thực sự cho rằng bộ phim của tôi không có cô thì không được sao? Cục than nhỏ, qua đây.
”
Thu Quy không hiểu ra sao đi tới, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen chớp chớp.
Lúc trước Nam Cung Mặc bảo cô ấy im, cô ấy không dám nói nữa, đành phải dùng ánh mắt hỏi Nam Cung Mặc.
Nam Cung Mặc tuyên bố nói từng chữ: “Từ hôm nay, cô ấy sẽ là nữ hai trong bộ phim này, cô Chu, cô yên tâm, không có cô chúng tôi sẽ càng tốt hơn.
”
“Cô ấy xứng hơn cô nhiều, cô là đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!
Tâm địa vô cùng bẩn thỉu.
” Nam Cung Mặc không thích kiểu phụ nữ như vậy nhất.
Phụ nữ có mưu mô không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể bảo vệ mình khỏi bị hại, nhưng nếu dùng nó để hại người khác thì không thể chấp nhận được.
Cảnh sát cũng sững sờ, nhìn thấy giữa hiện trường có mấy nhân vật tai to mặt lớn, trong chốc lát cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Chuyện này… rốt cuộc là ai đã báo án?”
Nhìn thấy khí thế của những người trong hiện trường, cảnh sát không dám đến gần, vì sợ sẽ đắc tội đến ông chủ nào đó thì sẽ chét chắc.
Nam Cung Mặc chỉ thẳng vào mặt Chu Lê: “Cô ta lấy trộm chiếc nhẫn của Tư thiếu, một trăm triệu tệ, đây là tang vật.
”
Cảnh sát vừa nghe thấy một trăm triệu tệ thì không dám khinh thường, đây là một vụ án lớn.
“Cô gái này, phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.
”
Trên mặt Chu Lê tràn đầy nước mắt, hỗn hợp nước mắt và phấn son càng thêm xấu xí.
“Anh cảnh sát, tôi không ăn trộm chiếc nhẫn, tôi nhặt được, tôi không lấy trộm nó…”
“Mặc kệ là cô trộm hay không, mời cô theo chúng tôi về đồn.
Anh Tư, phiền anh đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi lập biên bản.
”
Cảnh sát còn chưa biết tình huống cụ thể nên phải đưa người về trước, trước mắt là không dám đắc tội ai.
Tư Lệ Đình vội vội vàng vàng quay về gặp Có Cẩm, nào ngờ anh lại phải đến đồn cảnh sát.
Nhưng nghĩ đến chuyện