“Chẳng trách không có tin tức nào về em, vậy Tư Lệ Đình… với những người phụ nữ đó…”
“Tất cả đều là giả, chú ba sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em.
” Có Cảm khẳng định.
Giản Vân cười bắt lực: “Trong lòng em thực sự chỉ có anh ta.
Nếu đã như vậy, thì sao em không nhận hoa anh ta tặng?”
“Tô Cẩm Khê đã chết, nếu vừa về nước mà em đã nhận anh ấy, thì chẳng phải là thông báo với thế giới rằng em là Tô Cẩm Khê sao? Chú ba làm vậy chỉ để che mắt thiên hạ”
“Hai người…”
Có Cẩm biết anh ấy muốn hỏi gì, cô nhẹ nhàng nói: “Giản Vân, có những chuyện biết rồi thì có thể không phải là chuyện tốt.
”
Cố Cẩm vội quay lại nhìn người đàn ông không biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
Mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam, trong mắt ngưng tụ tảng lạnh băng, một luồng khí nguy hiểm tỏa ra khắp người anh.
Nghe thấy giọng nói của anh, Cố Cẩm chạy như bay về phía Tư Lệ Đình.
“Chú ba, anh về rồi!”
Tư Lệ Đình ôm lấy cô gái nhỏ đang lao về phía mình, ngửi thấy mùi dầu gội trên người cô.
“Anh mà còn không về thì người nào đó sắp ngoại tình.
”
Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Giản Vân nhìn người phụ nữ một giây trước còn yên lặng trước mặt mình, giây sau đã nhào vào vòng tay của Tư Lệ Đình quay về Tô Cảm Khê đáng yêu và đơn giản.
Thì ra dù cô có thay đổi như thế nào thì trước mặt người thương vẫn luôn là cô.
Hai tay Cố Cảm vòng qua cổ Tư Lệ Đình, cô đã quên mắt sự tồn tại của Giản Vân, trong mắt cô chỉ có Tư Lệ Đình: “Chú ba, sao anh về sớm mà không nói cho em biết?”
Tư Lệ Đình ôm lấy vòng eo thon thả của Cố Cẩm, trong mắt anh vẫn còn chút tức giận.
Đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn Giản Vân: “Cậu Giản định ở lại xem phát sóng trực tiếp sao?”
Giản Vân nhìn người đàn ông trước mặt: “Thủ đoạn của anh Tư rất bá đạo.
người khác khó mà làm được, tôi chỉ hy vọng anh thật lòng với