Có lúc sự nuông chiều giống như là một loại độc, lúc ở Mỹ không nhìn thấy Tư Lệ Đình cô sống rất tốt.
Nhưng bây giờ chỉ cần rời xa nhau vài ngày, cô đã thấy khắp người không được thoải mái.
“Bảo bối, anh sẽ đến gặp em sớm thôi.
” Tư Lệ Đình hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
Giống như anh nói, lần này anh đã để lại thứ gì đó.
Có Cẩm cảm thấy sự khác thương bên trong cơ thể: “Chú Ba, anh không dùng biện pháp an toàn sao?
“Tô Tô, chỉ một lần này thôi.
”
Tư Lệ Đình vô cùng cần thận, từ sau khi anh phát hiện Cố Cẩm dùng thuốc tránh thai sau khi làm anh luôn rất cẳn thận.
Mỗi lần đến cao trào anh sẽ cẩn thận chú ý, nào là dùng biện tránh thai, nào là xuất ra bên ngoài.
Cố Cẩm rất hiểu tính của anh, lại nhớ đến những lời tối hôm qua anh nói, chú Ba vẫn là muốn một đứa con.
“Chú Ba…”
“Hứa với anh, đừng uống thuốc nữa được không?” Tư Lệ Đình nhìn cô một cách chăm chú.
“Nhưng… có con thì phải làm sao?” Cố Cảm có chút do dự.
“Lần này thì sẽ không sao đâu, anh nhớ em vừa mới hết tháng, bây giờ là thời gian an toàn.
Nếu như có, em sợ anh sẽ không nuôi nỗi hai mẹ con em sao?”
Ngay cả kỳ kinh nguyệt của cô mà nhớ rõ như vậy thì chỉ có Tư Lệ Đình mà thôi.
Có lẽ anh cũng rất muốn có một đứa con, Có Cẩm gật đầu một cách nặng nè: “Được thôi, nếu có thì hai chúng ta cùng nuôi.
”
Ánh mắt chăm chú của Tư Lệ Đình giờ mới biến mắt, anh đặt nụ hôn lên vằng trán còn lắm tắm mò hôi của cô.
“Ngoan, em ngủ chút đi.
”
Có Cẩm thật sự khá mệt, cô quay người rồi chìm người vào giấc ngủ, lờ mờ cảm nhận được Tư Lệ Đình lại hôn cô một cái rồi mới rời đi.
Ngủ thẳng một giấc đến trưa, Cố Cẩm mới ngác một cái thong thả ngồi dậy.
Căn phòng mang phong cách cổ kính thiếu đi Tư Lệ Đình làm cô cảm thấy như thiếu đi sự sống.
Cũng đã đến lúc cô nên rời đi rồi, cô đứng dậy đi tắm.
Tất cả